Là mẫu xe thể thao huyền phù cao cấp thuộc dòng U Ảnh, hiển nhiên có không ít người đến trải nghiệm. Lúc này, bên trong một chiếc xe đang có hai thanh niên trẻ tuổi ngồi thử, tận hưởng cảm giác thoải mái mà nó mang lại.

"Anh họ, chiếc xe này thật sự rất tuyệt! Đợi em tốt nghiệp xong, nhất định sẽ mua một cái!" Người thanh niên ngồi ở ghế lái tỏ ra đầy hưng phấn, như thể đã mường tượng ra viễn cảnh mình điều khiển chiếc xe, được vô số người nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

“Đúng là thoải mái thật, chỉ tiếc giá thật sự đắt, những tám trăm vạn đó! May mà em đã thức tỉnh thiên phú cổ võ, nếu không thì với điều kiện nhà chúng ta, cả đời cũng đừng mơ sở hữu nổi con xe này!”

“Đúng vậy!”

“Nhưng giờ em cũng đâu phải không có cơ hội. Không phải em học cùng Lục đại tiểu thư, người thừa kế Lục gia - gia tộc giàu có số một số hai ở Thừa Bắc hay sao? Nếu theo đuổi được cô ấy, đừng nói là dòng U Ảnh, ngay cả chiến xa hạng nặng cũng có thể mua được!”

Vị thanh niên đang ngồi ghế lái nghe đến cụm từ "Lục đại tiểu thư", sắc mặt hơi khựng lại. Tuy ngoài miệng vẫn nói: “Thật sự để phụ nữ mua xe cho, ta còn muốn đi tán gái nữa sao, sau này còn gì gọi là tự do a. Tự mình kiếm tiền rồi mua vẫn hơn.”

Nhưng trong lòng hắn lại âm thầm nghiến răng. Hiện tại đừng nói là theo đuổi Lục Manh, rất có thể đối phương còn đang tìm cách gây khó dễ cho hắn. Nghĩ đến đó, cảm giác hứng thú với chiếc xe cũng giảm đi đáng kể. Nhất là sau những trải nghiệm kinh hoàng gần đây, hắn lại càng thêm sợ hãi cái gọi là "dã ngoại".

Đúng lúc này, ánh mắt của Tần Phong cũng dừng lại trên người đang trải nghiệm chiếc xe, chỉ liếc một cái, hắn đã nhận ra người kia. Lấy trí nhớ của hắn, đó chính là Vương Khải, một trong những bạn học của Lục Manh trước đây.

Dù vậy, Tần Phong cũng không có ý định chào hỏi. Dù gì giữa họ cũng chẳng có chút giao tình nào.

Hắn gọi một nhân viên bán hàng tới, hỏi về tính năng chiếc xe.

“Tiên sinh, ánh mắt của ngài rất tinh tường! Mẫu chiến xa dã ngoại dòng U Ảnh này thuộc hàng linh hoạt nhất hiện tại. Thân xe gọn nhẹ, có thể di chuyển linh hoạt ở những địa hình phức tạp. Khoang lái hai người ngồi rất thoải mái, mà không gian lớn hơn lại nằm ở phía sau, là một kho lạnh nhỏ, đảm bảo giữ tươi tốt cho chiến lợi phẩm của ngài!”

“Không chỉ vậy đâu ạ. Lớp vỏ ngoài của U Ảnh có thể chịu được công kích từ dị thú cấp F, còn được trang bị hệ thống hấp thu quang năng, đảm bảo vận hành năng lượng hoàn toàn tự cấp...”

“Trên xe có thiết bị phát tín hiệu cực mạnh, có thể quét toàn bộ sinh vật nguy hiểm trong phạm vi 1000 mét, đồng thời phát cảnh báo. Bên cạnh đó còn có mô phỏng hình ảnh chính xác trong vòng 100 mét...”

Nữ nhân viên bán hàng thao thao bất tuyệt, giới thiệu toàn những tính năng cực kỳ cần thiết cho việc tác chiến dã ngoại. Dĩ nhiên, nhãn lực của cô cũng tương đối khá. Tuy không thấy huân chương Năng Lực Giả trước ngực Tần Phong, nhưng chỉ cần nhìn bộ đồng phục tác chiến cùng khẩu súng năng lượng tinh xảo kia, là cô đã biết đây không phải người đến đây để “làm màu”.

Hơn nữa, trên người Tần Phong còn toát ra một khí chất sát phạt âm trầm, không giống kiểu công tử nhà giàu ra vẻ, mà rõ ràng là một người từng trải máu lửa thực sự.

Khi cô vẫn còn đang thao thao bất tuyệt giới thiệu, thì bên trong xe, Vương Khải cũng bước xuống.

“Tiên sinh, mời ngài tiến vào trải nghiệm không gian nội thất của xe!” Nhân viên tiếp đón khẽ nghiêng người, làm một động tác mời lịch sự.

“Ừ.” Tần Phong gật đầu. Cùng lúc đó, Tương Văn Hiên, người đi cùng Vương Khải cũng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Tần Phong.

“Là ngươi!” Vương Khải lộ rõ vẻ thù địch, trừng mắt nhìn Tần Phong.

Tần Phong vốn không định để ý đến hắn, nhưng Vương Khải lại cố tình không chịu tránh đường, còn chặn trước cửa xe, không cho Tần Phong bước tới.

Tần Phong lạnh nhạt nói:

“Tránh ra một chút.”

“Tránh? Dựa vào cái gì mà ta phải tránh? Đây đâu phải xe nhà ngươi! Ta còn chưa lái thử xong đâu!”

Vương Khải đương nhiên đã nhận ra Tần Phong cũng đến để trải nghiệm xe, vì thế càng không muốn để Tần Phong được thoải mái. Hắn lập tức quay lại ngồi vào trong xe.

“Rầm!”

Vương Khải đóng cửa xe cái rầm, còn cố ý liếc Tần Phong với ánh mắt đầy mỉa mai.

Tần Phong chỉ lặng lẽ đứng đó, không nói gì.

“Haha, không có tiền thì đừng đến đây xem xe! Ngươi nghĩ ngươi là ai, còn định mua được chiếc này chắc?” Vương Khải cười lạnh.

“Đi thôi.” Tần Phong quay sang nói với nhân viên bán hàng đứng bên cạnh.

“Xin lỗi, xin lỗi! Hay là để tôi giới thiệu cho anh vài mẫu xe khác nhé?” Nữ nhân viên vội vàng xin lỗi, trong lòng cũng thầm hận Vương Khải cố tình gây chuyện.

Vương Khải thì lại chẳng cảm thấy gì, ngược lại còn thấy trong lòng sảng khoái.

Rốt cuộc cũng lấy lại thể diện rồi!

Nhưng chỉ một giây sau, hắn liền nghe thấy Tần Phong lạnh nhạt lên tiếng:

“Không cần xem xe khác, đưa tôi đi làm thủ tục. Chiếc xe này, tôi mua!”

“Gì cơ?”

Nữ nhân viên trợn tròn mắt, sau đó mặt lập tức lộ rõ vẻ vui mừng phấn khích.

Không ngờ anh ta thực sự mua!

Tần Phong gật đầu, nhưng vừa bước đi được một bước liền dừng lại, quay đầu nói:

“Chiếc xe này là của tôi. Nhớ đừng để kẻ nào làm bẩn, tôi sợ hắn không bồi thường nổi đâu.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vương Khải lập tức trắng bệch rồi đỏ bừng. Hắn đương nhiên hiểu rõ, Tần Phong đang nói mình.

Mà đúng là hắn thật sự không bồi thường nổi.

Thế nhưng Vương Khải vẫn chưa chịu bỏ cuộc, ngược lại còn gào lên đầy tức giận:

“Mẹ nó, ngươi dọa ai đấy? Ta không tin ngươi thật sự có thể mua được! Nếu ngươi mua được, lão tử sẽ ăn luôn cái săm lốp xe!”

Giọng hắn lớn đến mức khiến đám người xung quanh đều quay lại nhìn, lần này đúng là thu hút ánh mắt của mọi người.

Nhưng những ánh mắt ấy, lại không như Vương Khải tưởng tượng là ngưỡng mộ, mà hoàn toàn là xem trò vui.

Dù sao thì chiếc xe vẫn chưa thuộc về hắn.

Cả người Vương Khải lúc này như ngồi trên đống lửa.

Thời gian trôi qua, Tần Phong vẫn chưa quay lại, Vương Khải trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ tức tối:

“Chết tiệt, nhất định là bị tên kia đùa giỡn!”

Hắn nghĩ Tần Phong chính là mua không nổi xe, chỉ trang bức* để trêu chọc hắn, để hắn phải ngồi chờ trong xe chờ, bị người ta vây xem như hầu tử.

(*Trang bức: Làm màu, giả vờ thể hiện, ra vẻ)

Nghĩ như vậy, Vương Khải liền định mở cửa bước xuống xe. Nhưng đúng lúc đó, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen xuất hiện trước xe.

Đó là nhân viên nội bộ triển lãm, kiêm luôn nhiệm vụ bảo vệ, trên ngực còn đeo huy hiệu G3. Năng Lực Giả!

“Vị tiên sinh này, xin lỗi. Chiếc xe này đã có người mua, tạm thời ngừng lái thử. Mong cậu phối hợp.”

“Cái gì?” Vương Khải trợn tròn mắt.

Chết tiệt, chẳng lẽ tên kia thật sự đã mua chiếc xe này? Tâm lý Vương Khải bồn chồn lên.

“Biểu đệ, ngươi với tên đó có thù hận gì sao? Ta vừa lén xem rồi, hắn thật sự bỏ ra tám trăm vạn mua xe đấy!” Ngay lúc đó, anh họ của Vương Khải trở về nói. Vừa rồi hắn cũng len lén đi theo hai người kia, muốn xem trò vui, tiện thể trở về báo cáo cho Vương Khải. Dù sao, Vương Khải chính là đối tượng cả nhà họ nịnh bợ.

“Chiếc xe này là do hắn mua?” Vương Khải lập tức cứng đờ.

“Tiên sinh, mời xuống xe!” Giọng của vị Năng Lực Giả kia bắt đầu mất kiên nhẫn, ẩn chứa cả áp lực mơ hồ.

Cả người Vương Khải đổ mồ hôi lạnh, vội vã chui ra khỏi xe, mặt trắng bệch như người vừa bị dọa tè ra quần.

“Đi! đi mau!” Hắn lắp bắp thúc giục anh họ, không muốn tiếp tục chờ Tần Phong quay lại làm nhục mình thêm nữa.

Chỉ là, càng sợ cái gì, cái đó càng đến.

Tần Phong vừa hay quay lại.

“Sao? Không ăn săm lốp xe nữa à?” Tần Phong lạnh giọng hỏi.

“Ha ha ha!”

Tiếng cười vang lên từ đám đông xung quanh, vài người thực sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Mặt Vương Khải lập tức đỏ gay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play