Lý Tích trong lòng có chút buồn khổ. Hắn nhận ra rằng, người đọc nhiều sách thật không phải chuyện tốt lành gì. Nếu mọi chuyện có thể làm lại, hắn nhất định sẽ không mở quán ở đồng hoang, nhất định sẽ không cho nàng (Mộc Lan) một nền giáo dục tốt đẹp. Bây giờ, hắn tự mình rước họa vào thân!
"Mộc Lan, ta biết ngươi không thể rời khỏi đồng hoang, không thể rời bỏ những gì ngươi đang làm, không thể rời bỏ những hoang dân ngu muội dần xa rời lạc hậu. Thế nhưng ngươi có biết, con người có sinh mệnh hữu hạn. Ngươi không thể thay đổi quá nhiều, một khi ngươi không còn ở đây, có lẽ tất cả những điều này chỉ sau vài năm sẽ lại quay về vẻ cũ."
Mộc Lan khẽ nói: "Ta không thể vì cái khả năng tương lai sẽ lại quay về như cũ mà bây giờ không làm gì cả! Cũng như người biết sớm tối có một cái chết, chẳng lẽ liền không sống nữa? Tiên sinh ngài tu luyện trường sinh, ngài có thể xác định chính mình nhất định có thể trường sinh ư? Có thể trở thành Lục Địa Thần Tiên? Tỷ tỷ Bách Chi nói rằng thật sự có thể làm được điểm này, trong hàng vạn tu sĩ cũng chưa chắc có một người. Ngài có thể sẽ đi xa hơn tỷ tỷ Bách Chi, nhưng cho dù là ngài, cũng sẽ không cho rằng mình nhất định có thể làm được phải không? Bởi vì rất có thể làm không được, liền không đi làm sao?
Vậy thì, ngài bây giờ vì sao còn đang kiên trì đâu?
Mộc Lan mặc kệ về sau, có lẽ đồng hoang sẽ trở lại kiểu cũ, có lẽ sẽ có người làm những việc ta chưa hoàn thành, vậy thì sao, có liên quan gì đến ta? Ta chỉ làm những gì ta có thể làm, nguyện ý làm, thế là đủ rồi!"
Ánh mắt Lý Tích phức tạp, nhìn chằm chằm cô nương kiên cường này. Thật lâu sau, hắn mới vươn tay, vuốt ve mái tóc nhu thuận của nàng.
"Tốt, tất nhiên Mộc Lan có lý tưởng của mình, vậy thì tiên sinh thu hồi lời ta nói. Về sau, cũng sẽ không khuyên ngươi rời đi nữa!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT