Lý Tích nhìn Mộc Lan không ngừng bận rộn, trong lòng rất là vui mừng. Một cuộc đời phong phú, đối với nàng, người không thể tu hành, rất quan trọng.
Mộc Lan từng hỏi hắn, làm sao trong tình huống không ảnh hưởng cục diện Hồng Thủy mà vẫn có thể khuếch trương ảnh hưởng của Mộc Lan Hậu Cần, từ đó giúp đỡ được nhiều người bộ lạc đồng hoang hơn. Lý Tích lấy cớ không hiểu rõ việc kinh doanh, qua loa tắc trách cho qua.
Là một người xuyên việt có kinh nghiệm kiếp trước, dù hắn có không hiểu thương nghiệp đến mấy, ngay cả là lý thuyết suông, cũng có thể đưa ra rất nhiều thủ đoạn kinh doanh đúng trọng tâm, có thể thực hiện. Thế nhưng hắn không thể làm như thế, tiến trình quá nhanh, không chỉ sẽ hủy hoang đồng, mà còn sẽ hủy Mộc Lan.
Dẫn trước nửa bước là người làm chủ thời đại, dẫn trước một bước liền phải bị vùi dập giữa chợ!
Cứ như vậy gập ghềnh đi lên phía trước, rất tốt! Có nhiều thứ, bao gồm thất bại và trở ngại, nhất định phải tự mình trải qua, mới có thể càng trân quý, càng có thể thản nhiên đối mặt. Đây là một bộ phận của nhân sinh. Lý Tích từ đầu đến cuối cho rằng, đối với Mộc Lan mà nói, quan trọng là quá trình, chứ không phải kết quả.
Thay đổi đồng hoang? Đó là cần mấy trăm năm kiên trì không ngừng cố gắng mới có thể nhìn thấy hiệu quả. Mộc Lan sống không được lâu như vậy, cho nên, tất cả bất quá chỉ là một tầm nhìn tốt đẹp mà thôi. Một chủng tộc, tự mình không cố gắng, không cầu thay đổi, ai cũng không giúp được!
"Trưởng thành!" Lý Tích thở dài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play