Hai mươi ngày sau, Lý Tích gặp được lần thứ hai đối thoại với kẻ lang thang.
Đây là một khôn tu, tuổi tác không rõ, Kim Đan sơ kỳ, mặt mũi đầy mệt mỏi, toàn thân phong trần. Mặc dù vì thời gian dài xuyên qua không gian mà trạng thái tồi tệ, nàng vẫn cảnh giác, lấy ra linh khí đề phòng tên đạo nhân che mặt bằng mặt nạ màu bạc kia.
Mới đến, bị thổ dân bài xích và đề phòng là rất bình thường. Từ trên mặt đạo nhân che mặt này hoàn toàn không nhìn ra thái độ thiện ác, điều này khiến trong lòng nàng rất bất an.
"Ngươi từ nơi nào đến? Đến nơi nào đi?" Lý Tích lạnh nhạt hỏi, nhưng thái độ khác thường là không động thủ trước.
Nữ tu liếm đôi môi khô khốc, khàn giọng nói: "Khách không mời mà đến từ Song Tinh giới vực. Nơi đó linh cơ khô héo, một mảnh loạn tượng, tất cả mọi người đang chạy trốn. Ta theo gia tộc trốn đi, rơi vào vết nứt không gian, lang thang mấy năm, người nhà từng người chết đi, sau cùng chỉ còn lại ta một mình...
Còn về muốn đi đâu, ta cũng không biết. Dám hỏi đạo hữu, nơi này là phương nào thế giới? Có thể nguyện thu nhận chúng ta những người lang thang?"
Lý Tích mặt không hề cảm xúc. Trên thực tế, cái mặt nạ màu bạc của hắn hoàn toàn dán chặt vào da thịt, có thể tạo ra biểu cảm bình thường của con người. Nhưng hắn trong âm thầm từng soi gương tự kiểm, phát hiện mang thứ này cười lên còn khó coi hơn khóc, nếu khóc lên thì khủng bố như quỷ. Cho nên hắn bây giờ cơ bản duy trì một loại biểu cảm — không có biểu cảm!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT