Ngọc giản được tập trung lại, có bức tường chuyên dụng làm bình phong ở cổng chiếu ra, để các nữ quyến ba tầng trên, giữa, dưới của Vinh Thọ Đường cùng nhau thưởng thức và bình luận.
Từng bài liên cú đầu tiên lần lượt được chiếu lên bức tường lớn làm bình phong ở cổng, Vinh Thọ Đường thỉnh thoảng truyền ra tiếng hoan hô đáng yêu.
An Nhiên không tìm người viết hộ. Nàng cũng căn bản không rõ ràng cái đoạn lịch sử "thi nhân Ngụy quốc" của Lý Tích. Mặc dù nàng không mấy hứng thú với Hoàn Hồn Hương, nhưng năng lực thi từ của bản thân cũng không tệ. Vì sinh nhật lão nhân, nàng cũng tận tâm hết sức làm liên cú để mua vui.
Cái gọi là "văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị", hình dung rất có lý. Tác phẩm của văn nhân, đặc biệt là những tác phẩm có sự chênh lệch gần như không đáng kể, muốn so ra cao thấp, khiến tất cả mọi người đều hài lòng chịu phục, về cơ bản đó là chuyện không thể nào. Cho nên trên thực tế cũng rất đơn giản: Lão Thọ Tinh vừa ý ai, muốn đem Hoàn Hồn Hương quý giá cho ai, liên cú của người đó liền là tốt nhất, chỉ thế mà thôi.
Biểu dì nhỏ không nhìn thấu điểm này, cho nên sự cố gắng của nàng chú định bất quá là công việc vô ích. Nhưng người nàng lần này phó thác lại không làm nàng thất vọng. Mặc dù chưa chắc có thể tranh được dị bảo, nhưng lại khiến tất cả các tân khách giật nảy mình.
Đến phiên liên cú nhà nàng viết, bức tường lớn làm bình phong ở cổng chiếu ra như sau:
"Con gái buồn, gả cái nam nhân là rùa đen! Con gái buồn, động phòng thoán ra khỉ lớn! Con gái vui, một cái đòn gánh giấu trong rừng! Con gái vui, song chùy lay động ra cùng xuân sắc!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play