Trong Hồ Điệp Cốc, bọn trẻ đã lần lượt rời khỏi phòng của mình.
Sơn cốc nhỏ hẹp, chừng ba bốn mươi trượng vuông, nhưng muốn khiến lũ trẻ không nhìn thấy hay không nghe thấy những cảnh tượng đầy máu tanh bên ngoài là điều gần như không thể. May thay, chúng không có đứa nào khóc lóc. Bọn nhỏ này vốn đã bị vứt bỏ từ bé, phải chịu đói khát, bệnh tật, bị khinh rẻ và ngược đãi, tâm trí chúng đã sớm không còn giống những hài tử được nuông chiều lớn lên.
Không một tiếng khóc, cũng không ầm ĩ, chúng chỉ lặng lẽ đứng đó, tay nắm tay, vai kề vai. Dù tiểu thư họ Hoàng và các vú già khuyên nhủ đủ điều, cũng không thể lay chuyển được ý chí quật cường của đám trẻ này. Chúng – những đứa chỉ bảy tám tuổi – lại hiểu rất rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.
Bên ngoài cốc, có người lớn ác độc muốn chiếm lấy ngôi nhà nhỏ của chúng, muốn cướp đi linh tuyền nơi này.
Bọn trẻ biết mình chẳng giúp được gì, nhưng ít nhất, cũng muốn dùng hành động để khẳng định chủ quyền của mình – đứng ở đây, nơi cửa cốc.
Xảo Liên cùng một đứa trẻ tầm tám chín tuổi nhanh chóng chạy tới chỗ Lý Tích, tay mang theo bình gốm đựng đầy nước suối và một giỏ trúc đựng bánh nướng cùng thịt khô.
Lý Tích vốn không cần mấy thứ đó, nhưng vẫn nhận lấy. Thịt khô có phần quá mặn, chắc hẳn là để bảo quản được lâu, các vú già đã ướp thêm thật nhiều muối.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play