Thật ra, dù Bát Gia không mở miệng, Lý Tích cũng đã định rời đi.
Hắn muốn đến một pháp hội không xa dãy Lạn Kha, nơi trong mắt Bát Gia chỉ toàn những kẻ nhàm chán và tín đồ cuồng tín. Đám người này có thể là phàm nhân, cũng có thể là tu sĩ cấp thấp. Khi bị kích động, bọn họ không còn lý trí, không phù hợp với tiêu chuẩn tiên hoang nơi coi trọng thực lợi và tài nguyên. Cũng vì thế mà Bát Gia không buồn bước chân vào vũng nước đục này.
Lý Tích vốn cũng chẳng ưa gì bọn cuồng tín. Sở dĩ hắn đến đây, chỉ vì trong danh sách giảng pháp có một cái tên quen tai: tán tu Thạch Trung Tú.
Tại khu vực hai con sông, Thạch Trung Tú là một tán tu có tiếng. Trong vùng, tu sĩ mạnh không nhiều, người như Thạch Trung Tú – cảnh giới Giả Đan – vốn đã là rồng trong bầy cá. Hắn lại ưa thích tham gia các hoạt động lộ mặt, tựa như một “đại V có lượng fan hâm mộ” thời trước.
Pháp hội lần này tổ chức ở Đăng Tiên Đài của Đồng Thành, vốn là điểm tướng đài thời tiền triều. Nơi đây tuy không còn dùng để binh sự, nhưng phong cảnh tiên khí, lâu dần trở thành địa điểm quan trọng để cử hành các sự kiện đạo tu.
Người tham gia phần lớn là các tiểu môn phái, thế lực nhỏ yếu. Họ không có linh mạch hay phúc địa, muốn tồn tại phải rộng kết tín đồ giống như tiên hoang, chỉ khác ở chỗ một bên lừa từng người cả đời, một bên chuyên nhắm vào cự phú rồi biến mất.
Nếu xét về đẳng cấp, Bát Gia và nhị gia bọn họ dường như còn “cao quý” hơn chút ít?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play