Hai người giao chiến, không phải thực sự va chạm thân thể, mà là cùng chạm nhau tại điểm giao cắt của lực đạo và thế công.
Vũ Tây Hành chiếm lợi thế từ trên cao, lao xuống như một mũi tên, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã lật ra một thanh bảo kiếm, chém mạnh xuống. Cùng lúc đó, Lý Tích phát huy sở trường về lực địa sát, dậm chân một cái, mượn lực tung người lên như diều gặp gió, trong tay cũng đồng thời xuất hiện một thanh trường kiếm, mũi kiếm mảnh khảnh đâm ngược lên.
Hai đạo kiếm khí kéo dài va chạm trên không trung, tiếng rít xé rách màng nhĩ vang lên rợn người, âm thanh sắc bén như dao cạo luồn lách giữa không khí.
Chớp mắt chỉ trong một hai hơi thở, hai người đã cận chiến đến mấy chục hiệp, lúc thì chém, khi thì gạt, lúc lại đâm, lướt, xuyên, cuốn, thân hình như du long, như đại bàng tung cánh. Sau cùng, như có ăn ý ngầm, một tiếng kiếm kim thiết va chạm vang dội, hai đạo kiếm khí đồng thời tan vỡ, hai người liền tách ra, mỗi bên lùi lại chưa đầy mười trượng, phi kiếm dưới chân lại lập tức bốc lên, tiếp tục nghênh chiến.
Bên trong tường chắn phía trước, lòng bàn tay Hàn Phương đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Một loạt những đòn công kích giao phong chớp nhoáng ấy khiến tâm thần hắn lay động, thần hồn mất ổn. Hắn không chắc nếu mình ở vị trí một trong hai người kia, liệu có thể trụ nổi đến lúc này hay không. Dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng đầu óc hắn vẫn tỉnh táo: nếu không chống được đến cận thân, chỉ riêng sóng kiếm từ thần niệm đã có thể lấy mạng hắn rồi – hoặc phòng thủ không kịp, hoặc công kích bị bẻ gãy.
Cảm nhận đó không chỉ riêng hắn, những người bên cạnh bức tường gần như ai nấy đều đang cân nhắc, đang so sánh, và rồi đều trở nên ủ rũ thất vọng. Quá nhanh, quá dữ dội – đó là một cuộc đùa giỡn với mạng sống, là sự thử thách tối hậu từ Tử thần, đòi hỏi một kiếm tu phải đầy đủ mọi tố chất: tỉnh táo, phán đoán, quả cảm, bất khuất, khí thế, tự tin. Thiếu một thứ cũng không được. Có thể từ nơi chiến trường đẫm máu Cửu Cung giới mà sống sót bước ra, quả nhiên không phải hạng người tầm thường.
Đồ Lâm, Đồ Viễn, Đồ Việt đang ẩn mình giữa đám đệ tử Ngoại kiếm, sắc mặt mỗi người đều trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra. Ba người chỉ cảm thấy may mắn vô cùng – may là ngày đó chưa từng xung đột trực tiếp với Hàn Nha, nếu không kẻ thảm bại ê chề chắc chắn đã là bọn họ, chứ chẳng phải cái tên điên rồ kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT