Lý Tích lúc này đang bưng tới phần mỹ thực thứ tư của mình. Thức ăn ở khu vực Sóc Phương rất phong phú, hương vị đậm đà, mặn ngọt rõ ràng, cực kỳ hợp khẩu vị hắn. Tu sĩ có dạ dày mạnh mẽ, cũng không ngại ăn nhiều, cho nên hắn hạ quyết tâm làm một bữa ra trò.
Hàm răng cắn xuống miếng xương sườn dê nướng vàng óng, lớp mỡ béo chảy ra óng ánh, phát ra tiếng “rắc rắc” giòn tan. Lý Tích ăn đến cao hứng, vừa ăn vừa liếc nhìn đôi nam thanh nữ tú vừa ngồi xuống cạnh mình, rộng rãi đẩy cái mâm nhỏ trước mặt ra, hào sảng nói:
“Làm một miếng không? Vừa mới nướng xong, còn nóng hôi hổi… Chấm nước sốt này nữa, tuyệt cú mèo…”
Vân Dực đổ mồ hôi, vội xua tay:
“Huynh đài khách khí quá, ngài cứ dùng tự nhiên, không cần bận tâm tới chúng ta…”
Thực ra Lý Tích cũng chỉ giả bộ khách khí một chút, hắn biết chẳng ai dám ăn kiểu như mình cả, chỉ là đùa chút cho vui. Tay phải hắn lại thu mâm nhỏ về, tay trái xé thịt tiếp tục ăn lấy ăn để, chẳng hề quan tâm bên cạnh có mỹ nhân hay không, cũng chẳng buồn giữ hình tượng. Mặc dù bàn ăn lộn xộn, nước sốt văng tung toé, nhưng tay phải của Lý Tích vẫn luôn khô ráo   ở bất cứ đâu, bất kỳ lúc nào, hắn luôn giữ tay rút kiếm trong tư thế sẵn sàng. Đây đã là thói quen của hắn rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play