Ngày xuân mưa nhiều, ban ngày ngắn ngủi, đặc biệt là ở nơi sơn cốc sâu thẳm này. Chưa đến giờ Dậu, sắc trời đã tối sầm lại, căn nhà gỗ nhỏ bừng lên ánh đèn màu da cam.
Bên ngoài hiên nhà, mưa nhỏ tí tách rơi, ngọn đèn dầu lay động, bỗng nhiên bị gió thổi phụt tắt.
Ngu Ý quấn chiếc thảm nhung, bất giác ngồi trên đệm bồ thiếp đi, nơi này linh khí cạn kiệt, kinh mạch và linh lực của nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng nàng vẫn không từ bỏ, mỗi ngày đều đả tọa tu luyện rất lâu.
Có thể khôi phục được chút nào hay chút ấy.
Tiết Trầm Cảnh tiến lại gần Ngu Ý, tiếng bước chân khẽ đến mức không nghe thấy, ngọn đèn dầu duy nhất trong phòng ở phía sau hắn, chiếu bóng hắn xuống đất, theo hắn đến gần, cái bóng dần dần leo lên vạt váy nàng đang trải trên mặt đất.
Bên cạnh bóng có thứ gì đó không ngừng mấp máy, khiến hình dáng hắn không còn giống người chút nào, cái bóng bỗng nhiên phình to ra, nhảy ra mấy cái xúc tu dữ tợn, quấn quanh lấy Ngu Ý.
Người khoanh chân ngồi trên đệm bồ, đầu khẽ gật xuống, thân mình lắc lư.
Cái bóng chiếu trên mặt đất dường như đột nhiên bị kinh sợ, lập tức rụt xúc tu về, một lần nữa trở lại hình dáng người.
Ngu Ý nửa tỉnh nửa mơ khẽ mở mắt, giọng mũi mềm mại gọi: "A Tưu?"
Tiết Trầm Cảnh im lặng một lát, đi tới ngồi xổm bên cạnh nàng, thấp giọng nói: "Mệt thì lên giường ngủ đi."
"Không được, ta đang đợi chàng, hơn nữa một chu thiên này của ta còn chưa vận chuyển xong."
Ngu Ý híp mắt, thân mình lắc qua lắc lại, rõ ràng đã buồn ngủ lắm rồi, nàng mơ màng nói: "Sao chúng ta lại định cư ở đây, hẳn là tìm nơi có linh nhãn mới đúng..."
Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, rồi lại gục đầu ngủ thiếp đi.
Tiết Trầm Cảnh lấy từ túi trữ vật ra một viên linh đan, cẩn thận chia viên linh đan lớn bằng móng tay cái thành ba phần bằng nhau, lấy ra một mẩu nhỏ đút vào miệng nàng.
Nếu linh lực trong cơ thể Ngu Ý vẫn không hồi phục, chắc chắn nàng sẽ không thể ở lại nơi này, nhưng nếu hồi phục quá nhanh...
Tiết Trầm Cảnh nghĩ đến cảnh mình bị kiếm linh cào nát mặt, liền rùng mình một tiếng.
Theo ý định ban đầu của hắn, hắn hận không thể mỗi ngày đều cho Ngu Ý ăn Địa Trọc, để Địa Trọc dơ bẩn vẩn đục cắn nuốt Kim Đan của nàng, ăn mòn sạch sẽ linh căn, khiến nàng trở thành một phế nhân không thể tu luyện, như vậy nàng chỉ có thể dựa vào hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, trở thành một con rối toàn tâm toàn ý chỉ cần yêu hắn, giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ thì tốt rồi.
Nhưng hệ thống thật phiền phức, hắn vừa nghĩ như vậy, nó liền hét chói tai trong đầu hắn, dùng nhiệm vụ thất bại để cảnh cáo hắn.
Khi hắn bị Ngu Ý đánh, cũng không thấy nó che chở hắn như vậy.
Cho nên, Tiết Trầm Cảnh đành phải mỗi ngày cho nàng ăn một chút linh đan, khiến nàng mỗi ngày chỉ khôi phục một chút là được, để nàng không có đủ linh lực mà động thủ với hắn.
Hắn đút linh đan xong, nâng mặt nàng lên, trán chạm trán nàng.
Những xúc tu vô hình chậm rãi mấp máy trong không khí, ôm trọn cả hai người vào trong.
Ngu Ý trong giấc ngủ nông, phảng phất rơi vào một đầm nước lạnh lẽo nhớp nháp, hơi ẩm ướt từ mỗi lỗ chân lông thấm vào nàng, trong đầu lại bắt đầu vang lên những tiếng "sột soạt" như tiếng thủy triều, dường như mỗi một sợi thần kinh đều bị người nắm chặt trong tay, truyền đến nàng những thông tin chân thật đáng tin.
—— Ta là phu quân của nàng, nàng hẳn là phải thích ta, thích ta thích ta thích ta thích ta
Ngu Ý trong lúc mơ ngủ lẩm bẩm thành tiếng: "Ân, ta thích chàng, rất thích chàng..."
Ánh mắt Tiết Trầm Cảnh hơi sáng lên, hứng thú hỏi hệ thống: "Hiện tại độ hảo cảm là bao nhiêu?"
Hệ thống: "... 6%."
Vẻ vui sướng trong mắt Tiết Trầm Cảnh biến mất, sắc mặt hắn lại trở nên âm trầm, rũ mắt gắt gao nhìn chằm chằm người đang ngủ say.
—— Không đúng, nàng thích còn chưa đủ, 6% tính là gì thích, nàng phải thích ta trăm phần trăm, thích ta thích ta thích ta
Đầu Ngu Ý căng trướng, khó chịu khẽ rên lên, Tiết Trầm Cảnh vẫn không buông nàng ra, đôi mắt đen láy, con ngươi dựng thẳng màu bạc trắng càng lúc càng lớn, gần như chiếm trọn nửa con mắt, bên trong vươn ra những sợi tơ mỏng vô hình phảng phất như tơ nhện, dính chặt vào mặt Ngu Ý.
Lòng bàn tay Tiết Trầm Cảnh vô thức nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trơn mịn của nàng, dưới ánh đèn dầu mờ ảo, những xúc tu mấp máy trong không khí chen chúc quanh thân họ, vòi quấn quanh cổ tay, eo, cổ Ngu Ý.
Một cái xúc tu trơn nhẵn chạm vào môi dưới nàng, cảm nhận hơi thở ấm áp nàng phả ra khi nói mơ, nhẹ nhàng cọ lên môi dưới nàng.
—— Không đủ không đủ không đủ không đủ, nàng còn có thể thích ta hơn nữa, thích ta nhiều hơn một chút được không
"Ân, được, thích thích chàng..." Ngu Ý lẩm bẩm.
Tiết Trầm Cảnh lại hỏi: "Độ hảo cảm."
Hệ thống cạn lời, đêm nào cũng vậy, đêm nào cũng vậy! Ký chủ không thấy phiền, nó trả lời đến có chút mệt mỏi.
Hệ thống thật sự bất đắc dĩ, vẫn đúng sự thật trả lời: "6%."
Lồng ngực Tiết Trầm Cảnh phập phồng, hít một hơi thật sâu.
Khoảnh khắc đó, vô số xúc tu trong phòng bạo nộ phình to ra, ép căn nhà gỗ nhỏ đến nổ tung từ bên trong, bốn phía vách gỗ và mái nhà nứt toác bay ra, tan vào màn mưa bụi.
Mưa bụi rơi thẳng xuống, bắn lên đám xúc tu khổng lồ những bọt nước rõ ràng.
Ngu Ý được xúc tu bao quanh, không một giọt mưa nào rơi xuống người nàng. Thanh âm trong đầu nàng không ngừng vang lên, khẩn cầu nàng.
—— Thích ta được không? Thích ta nhiều hơn một chút nữa, cầu xin nàng thích ta nhiều hơn một chút nữa cầu xin nàng cầu xin nàng thích ta nhiều hơn một chút nữa được không
Trong sơn cốc tĩnh lặng, Hạc sư huynh không hề hay biết, một chân đứng trong suối nước nóng, chiếc cổ thon dài ngoẹo ra phía sau, vùi đầu vào cánh ngủ say.
Mưa bụi trong sơn cốc bỗng nhiên trở nên kỳ lạ, mưa phùn giữa không trung rung động, phảng phất như đang đứng dưới tác động của tiếng gầm cực mạnh, nhưng lắng nghe kỹ, lại không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.
Khóe môi Ngu Ý giật giật, cuối cùng không chịu nổi, phun ra một tiếng lẩm bẩm gần như không thể nghe thấy, "Đau..."
Hệ thống kinh hoảng thất thố, thét lớn: "Chủ nhân, chủ nhân, mau dừng tay, nữ chủ nói nàng đau ——"
Đồng tử trắng như tuyết của Tiết Trầm Cảnh bỗng dưng co rụt lại, vòng đen chung quanh một lần nữa bao phủ lên, đem con ngươi dựng thẳng quỷ dị kia một lần nữa giấu sâu vào đáy mắt, hắn khôi phục đôi mắt thuộc về con người, biểu tình có chút ngẩn ngơ.
Mưa bụi chấn động giữa không trung khôi phục bình thường, một lần nữa rơi xuống.
Sương mù Địa Trọc từ trong mưa phiêu dật ra, phục hồi như cũ căn nhà gỗ nhỏ đã nứt toạc.
Ngọn đèn dầu trên bàn lay động một chút, ánh nến một lần nữa sáng lên.
Tiết Trầm Cảnh rũ mắt nhìn chằm chằm người trong lòng ngực, có chút ủ rũ nói: "Vẫn là không thay đổi sao?"
Hệ thống im lặng.
Đáng giận, hắn đã làm đến mức này rồi, nàng chẳng lẽ không thể thích hắn thêm một chút sao? Chỉ có ngoài miệng nói lời dễ nghe là kẻ lừa đảo!
Tiết Trầm Cảnh tức muốn hộc máu, một phen đẩy Ngu Ý ra, tùy ý nàng ngã xuống đất, đứng dậy đi ra ngoài.
Màn mưa bỗng nhiên xông tới một quái vật đỏ như máu, tứ chi cùng sử dụng mà lao đến trước người hắn, hàm răng hưng phấn kêu khanh khách, trên cằm không biết là nước mưa hay là nước miếng.
"Phiền phức chết đi được." Tiết Trầm Cảnh giận dữ nói, một chân đá nó trở lại màn mưa, nắm lấy tay áo lung tung xoa xoa mặt, lại dùng lực xé xuống vạt áo xoa thành một cục rồi đi ra ngoài.
Cốt Ma bỗng chốc nhảy dựng lên, ngậm lấy tay áo, cẩn thận bảo vệ không bị nước mưa làm ướt, vui sướng chạy vào trong bóng đêm, biến mất không thấy bóng dáng.
Tiết Trầm Cảnh ôm đầu gối ngồi xổm dưới mái hiên, bả vai khẽ run, thỉnh thoảng hụt hẫng hít một cái, cố gắng nhịn không cho nước mắt rơi xuống.
Bằng không Cốt Ma lại sẽ giống như chó ngửi thấy mùi phân, hưng phấn xông tới, không biết nhìn đồ vật.
Hắn mở bàn tay, trong lòng bàn tay nổi lên một viên đá cổ màu xám trắng, viên đá có hình dạng bất quy tắc, giống như một ngọn núi thu nhỏ, được hắn nâng niu trong lòng bàn tay.
Ở giữa dùng cuồng thảo minh khắc một chữ "Trấn".
Tiết Trầm Cảnh lại lần nữa thử mở nó ra, nhưng vẫn phí công.
Trong sơn cốc bóng đêm thâm u, chỉ có một chút ánh nến yếu ớt từ căn nhà gỗ nhỏ, Tiết Trầm Cảnh ủ rũ cụp đuôi dựa vào cạnh cửa, trong gió lạnh đêm xuân ôm đầu gối cuộn tròn, nhìn chằm chằm vào Trấn Kiếm Thạch trong tay ngẩn ngơ, trông miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.
Qua một hồi lâu, hệ thống mới yếu ớt "ding" một tiếng bên tai hắn, phát cho hắn một nhiệm vụ tạm thời, đốc thúc hắn bế nữ chủ lên giường, dịch chăn cho nàng xong mới được rời đi.
Hệ thống cẩn thận nói: "Nữ chủ cứ nằm ngủ trên mặt đất như vậy, sẽ bị bệnh."
Tiết Trầm Cảnh năm ngón tay nắm chặt, thu hồi Trấn Kiếm Thạch, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ khinh thường, mang theo giọng mũi nặng nề, "Bệnh chết nàng."
"Chủ nhân, nếu nữ chủ chết rồi, ngài sẽ không bao giờ mở được Trấn Kiếm Thạch nữa..."
Lời hệ thống còn chưa dứt, Tiết Trầm Cảnh đã đứng lên, trở về phòng trong cúi người bế nàng lên, đưa vào giường trong nội thất, hệ thống bên tai hắn kêu:
"Nhẹ thôi nhẹ thôi, ngài phải ôn nhu một chút."
Tiết Trầm Cảnh mất kiên nhẫn nói: "Câm miệng."
Dưới sự lải nhải của hệ thống, hắn nhịn xuống xúc động muốn trực tiếp ném nàng lên giường, thả nhẹ một chút lực đạo, cong lưng đặt nàng nằm thẳng trên giường, lại giũ chăn đắp cho nàng, xoay người đã muốn đi.
Hệ thống giống như một bà mẹ lo lắng, hận sắt không thành thép nói:
"Ngài phải tháo cái trâm cài trên đầu nàng xuống, bằng không nàng ngủ như vậy sẽ không thoải mái."
"Nàng thoải mái hay không thì có liên quan gì đến ta." Tiết Trầm Cảnh lạnh lùng nói.
Hệ thống thở dài, ký chủ của nó quả thực là một tên A Đẩu không thể vực dậy, "Chính bởi vì ngài không chu đáo như vậy, nữ chủ mới không thích ngài, độ hảo cảm mới mãi không tăng lên được."
Tiết Trầm Cảnh tức giận: "Ngươi nói thêm một chữ nữa, ta liền giết nàng!"
Hệ thống: "…………"
Vì độ hảo cảm, hắn đã nhẫn nhịn nhiều như vậy, lấy một cái trâm cài thì tính là gì?
Tiết Trầm Cảnh một lần nữa ngồi trở lại mép giường, nửa cúi người, từng cái từng cái tháo hết đồ trang sức trên búi tóc nàng xuống, đặt qua chiếc bàn dài trước giường.
"Cái này là được rồi chứ?" Tiết Trầm Cảnh hừ nói.
Hệ thống: "......"
Tiết Trầm Cảnh: "Nói chuyện."
"Được, hoàn toàn được, chủ nhân giỏi quá." Hệ thống cạn lời, ngài cũng thật khó hầu hạ.
Tạo nghiệp a, tại sao nó lại trói định nam chủ, nó muốn trói định nữ chủ khả khả ái ái của nó, nó muốn dính dính với nữ chủ, nếu như trói định là nữ chủ, bây giờ nó nhất định rất vui sướng.
Tiết Trầm Cảnh đang muốn đứng dậy rời đi, cổ bỗng nhiên bị người ta níu lại.
Ngu Ý thế nhưng giãy giụa tỉnh lại, cánh tay mảnh khảnh của nàng từ trong chăn vươn ra, vòng lấy cổ hắn, kéo hắn càng thấp xuống gần người mình hơn, trong giọng nói mang theo sự mềm mại của người vừa tỉnh ngủ, lẩm bẩm nói:
"Phu quân, ta lại ngủ một mình sao?"
Tiết Trầm Cảnh chống khuỷu tay lên giường, cứng đờ người lùi về sau, nghiêng đầu nhìn Ngu Ý hơi hé mở mắt, điều chỉnh ngữ khí, ôn tồn nói: "Đã khuya rồi, mau ngủ đi."
Ngu Ý dụi dụi mắt, cưỡng ép mình tỉnh táo lại, lắc đầu nói: "Không cần, ta bây giờ vẫn chưa muốn ngủ, chẳng phải ta đã nói là vẫn luôn đợi chàng sao?"
Trước đây, đều là nàng đã ngủ, Tiết Tưu vẫn còn bận rộn, cũng không biết hắn bận cái gì. Đến khi Ngu Ý tỉnh lại, hắn đã dậy từ lâu.
Thế cho nên, Ngu Ý thế nhưng không hề có ký ức nào về việc cùng hắn chung chăn gối khi tỉnh táo.
Tiết Trầm Cảnh không hiểu rõ ý ám chỉ của nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ trán nàng, dỗ dành nói: "Nàng ngủ đi, chờ ta làm gì? Bếp còn chưa dọn xong."
"Đừng dọn nữa, ngày mai dọn cũng không muộn."
Ngu Ý vòng tay ôm cổ hắn không buông, một chân lại từ dưới chăn vươn ra, móc lấy eo hắn, đôi mắt đen láy trong ánh nến hơi lay động, có chút ngượng ngùng nói, "Ta đương nhiên là chờ phu quân cùng nhau làm chuyện phu thê nên làm."
Tiết Trầm Cảnh sững sờ, "Hả?"
Đôi mắt Ngu Ý híp lại, dưới ánh đèn mờ ảo, nàng từ đôi mắt đào hoa hơi sưng đỏ của Tiết Tưu nhìn thấy sự ngây ngô thanh triệt, hắn dường như căn bản không hiểu gì về chuyện phu thê.
Bọn họ đã bái đường thành thân, trai đơn gái chiếc ẩn cư ba năm trong núi sâu rừng già, chẳng lẽ thế nhưng chưa bao giờ động phòng sao?
Khó trách nàng không có chút ấn tượng nào về phương diện này, chuyện này quá không hợp lý.
Hệ thống nhanh hơn Tiết Trầm Cảnh phản ứng lại từ kinh ngạc, vội vàng nhắc nhở:
"Chủ nhân, theo nhận thức của nữ chủ, hai người đã thành thân ba năm rồi, ngài không thể biểu hiện như chưa từng làm gì cả, lão luyện một chút đi."
Tiết Trầm Cảnh: "......"
Ngu Ý: "......"
Hệ thống còn cố tình nhấn mạnh "theo nhận thức của nữ chủ", những lời này nghe thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
Ngu Ý đang suy nghĩ trong lòng, bỗng nhiên nghe thấy Tiết Tưu khẽ nói: "Được thôi."
Nàng kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy thiếu niên rũ mắt, sâu sắc nhìn chăm chú nàng, vẻ bối rối trong mắt hắn đã sớm tan biến, vươn tay vén những sợi tóc đen mai bên tai nàng, ngón tay thuận thế trượt ra sau cổ nàng, nâng gáy nàng lên.
Đầu ngón tay lạnh lẽo kích thích khiến nàng khẽ run rẩy, sau cổ tê dại, nổi lên một tầng da gà.
Đây trông như là tư thế chuẩn bị hôn.
Hai người họ dựa rất gần, chóp mũi suýt chạm nhau, hơi thở phả vào nhau, cách nhau một chút xíu không đáng kể, Ngu Ý thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ẩm ướt trên môi hắn.
Đôi mắt nàng không khỏi trợn to, tim đập lỡ một nhịp.
Ngón tay nâng gáy nàng của Tiết Trầm Cảnh hơi dùng sức, lông mi Ngu Ý kịch liệt run rẩy, hôn mê bất tỉnh.
Cánh tay mềm mại đang vòng quanh cổ hắn trượt xuống, Tiết Trầm Cảnh ngồi dậy, thở ra một hơi thật dài.
Nhưng chỉ đơn giản làm nàng ngất đi hiển nhiên không thể báo cáo kết quả công việc, ngày mai nàng tỉnh lại chắc chắn sẽ sinh nghi.
Tiết Trầm Cảnh nhíu mày suy tư một lát, lại lần nữa cúi người sát lại gần nàng.
Dưới bóng râm của hàng mi, đồng tử đen láy của hắn dần dần kéo dài, hóa thành màu ngân bạch sắc nhọn, giọng nói mê hoặc nhỏ nhẹ lại một lần nữa chui vào óc Ngu Ý.
—— Phu quân của nàng rất lợi hại, phi thường lợi hại, chúng ta song tu đến bình minh, cuối cùng nàng mệt đến hôn mê bất tỉnh!
Hệ thống vốn đã định tắt máy lịch sự, liếc thấy thao tác kỳ lạ của ký chủ, nó trầm mặc một hồi lâu, nghi hoặc nói: "Chủ nhân, có phải ngài không biết không?"
Tiết Trầm Cảnh sững sờ một chút, nhớ lại cảnh mình bị dòng điện trên kiếm của nàng giật đến mất hồn, không hề sức phản kháng mà bị nàng chặt đứt mấy xúc tu, cào nát mặt cốt kia, đối với loại chuyện này trong lòng chỉ có kháng cự.
Hắn rũ mắt khinh miệt liếc Ngu Ý một cái, lạnh giọng hừ nói: "Chỉ có loài người mới có thể sa vào loại hoan ái thể xác thấp kém này."