Dưới màn sương mù che phủ đỉnh núi, địa thế vùng Vân Sơn trở nên quỷ dị khó lường, như thể một tòa sơn mạch tầm thường lại có thể vây khốn vô số tu sĩ đạo hạnh cao thâm.
Không ít tu sĩ tiến vào rặng núi, đảo quanh trong rừng mấy ngày ròng rã, cuối cùng ngay cả một góc rừng nhỏ cũng chẳng thể thoát ra ngoài.
Thậm chí cả Bùi Kinh Triều, tu vi đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, cũng phải ngã ngựa dưới lớp sương mù ấy.
Bọn họ sáu người đồng hành, đều là đệ tử chân truyền của mười hai đại tiên môn, thuộc hàng nhân tài kiệt xuất trong giới Tu Tiên hiện thời.
Trong đó có bốn người đến từ Ly Sơn Kiếm Phái, hai người còn lại là đệ tử của Xích Dương Tông và Sơn Âm Chiếu Hoa Cung, hai phái này có giao tình sâu dày với Ly Sơn, đặc biệt phái người đến tương trợ tìm kiếm Trấn Kiếm Thạch.
Thế nhưng suốt bảy ngày lạc bước trong mê chướng, bọn họ dùng đủ loại biện pháp vẫn không thể phá vỡ màn sương này.
Thẩm Tình Chi, xuất thân từ Chiếu Hoa Cung, chuyên tu trận pháp và phù chú, đột nhiên mở lời:
“Loại mê chướng này, ta từng thấy ghi chép trong một quyển cổ thư. Trong đó nói đến một loại đại trận tên là ‘Thập Ma Trận’, do thập phương đại ma bày xuống thập phương tuyệt sát chi trận. Trong đó, một loại gọi là ‘Địa Trọc mê trận’, chính là mê chướng trước mắt chúng ta.”
Hắn cúi người, đào một nhúm đất lên, nghiền nát bằng đầu ngón tay:
“Loại ma vật tên Địa Trọc này, sinh ra từ nơi tụ khí trọc u ám dưới vực sâu khe rãnh. Nó trong cơ thể ẩn chứa thiên sơn vạn thủy, có thể trong mê chướng mà hóa cát thành núi, hóa nước thành biển. Nếu bị nó bao phủ, tất cả đều là giả cảnh.”
“Có thể chúng ta mấy ngày qua chỉ loanh quanh trong một nhúm đất, mà tưởng là đã đi mấy trăm dặm sơn lâm.”
“Trong sách còn ghi, mê chướng này đoạn tuyệt linh khí, sương mù chứa đầy khí bẩn khí độc. Người bị giam cầm lâu ngày, linh căn sẽ thoái hóa, dần biến thành phàm nhân, cuối cùng già mà chết như kẻ phàm tục.”
Nghe đến đây, Trương Cuồng – thể tu của Xích Dương Tông – trợn tròn mắt, vung mạnh cánh tay lực lưỡng:
“Đáng giận! Khó trách mấy ngày nay, ta cảm thấy kinh mạch trong thân ngày càng trì trệ!”
Những người khác cũng lần lượt gật đầu, trong lòng đều có cảm giác linh lực vận hành không thuận, tu vi mơ hồ suy giảm – thì ra không phải ảo giác.
Thẩm Tình Chi vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng trong ánh mắt lại có tia hưng phấn khó giấu, không ngừng quan sát thảo mộc bốn phía, tựa hồ gặp được trân kỳ dị thú trong truyền thuyết.
Địa Trọc, loại ma vật này, ngàn năm khó gặp một lần. Hắn trước đó hoàn toàn không ngờ, nơi đây thật sự có thể tồn tại thứ này.
Diêu Dục Tú thấy vẻ mặt hắn mừng rỡ, lại không khỏi giận dữ cắt lời:
“Ngươi nói nhiều như vậy, rốt cuộc có cách phá giải hay không?”
Bùi Kinh Triều nhẹ nhàng kéo cổ tay nàng, khẽ cau mày:
“Dục Tú, chớ nóng vội, không được vô lễ với Thẩm sư huynh.”
“Nhưng sư huynh……” Diêu Dục Tú quay đầu nhìn hắn, ánh mắt u oán ủy khuất.
Ma vật kia đúng vào ngày đại hỉ của nàng và Bùi Kinh Triều mà đánh tới Ly Sơn, cướp đi Trấn Kiếm Thạch, còn làm phụ thân nàng trọng thương. Nàng làm sao không vội?
Nàng chuẩn bị hôn lễ ấy bao tháng ngày, áo cưới từng mũi kim đường chỉ do chính tay nàng thêu, đến cuối cùng thậm chí còn chưa kịp khoác lên, chưa bước được vào hỉ đường, mọi thứ đã bị phá tan như giấc mộng.
Ai biết đã có bao nhiêu người cười nhạo sau lưng?
Nước mắt lưng tròng, nàng hận không thể đem ma vật kia xé xác thành ngàn mảnh.
“Dục Tú.” Bùi Kinh Triều nhẹ giọng gọi nàng, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve cổ tay nàng, ánh mắt ôn hòa như suối xuân, giọng nói kiên định:
“Chúng ta nhất định sẽ tìm lại Trấn Kiếm Thạch, tiêu diệt hết bọn ma vật gây họa thế gian.”
Dưới ánh mắt dịu dàng của hắn, Diêu Dục Tú hít sâu mấy hơi, nén lại cuồng nộ trong lòng, cuối cùng cũng cúi đầu nói:
“…Xin lỗi, Thẩm sư huynh.”
Thẩm Tình Chi xua tay: “Không sao, ta không để bụng.”
Rồi hắn lại nói tiếp: “Muốn phá trận, phải tìm được bản thể Địa Trọc trước.”
Một đệ tử kiếm tu của Ly Sơn khẩn trương hỏi:
“Nhưng trong này khắp nơi đều là sương mù, ngay cả mặt trời mặt trăng cũng chẳng phân biệt được, la bàn cũng loạn, chúng ta ở nơi đâu còn chẳng rõ — vậy làm sao mà tìm được bản thể?”
Hắn tu vi chưa đủ củng cố, ở đây mấy ngày, Nguyên Anh cảnh đã bắt đầu lung lay, nếu còn ở lại thêm nữa, e rằng sẽ từ Nguyên Anh mà rớt xuống Trúc Cơ.
Sương mù dày đặc che mắt, địa hình thực ảo khó phân. Thẩm Tình Chi chỉ có thể mượn thảo mộc và đất đá để phán đoán hướng đi. Hắn cắm cúi nghiên cứu, mọi người đều lặng lẽ đi theo.
“Địa Trọc là ma vật thuộc thủy tính, ưa tụ tại nơi thấp trũng. Chỉ cần chúng ta tìm được nơi thấp nhất trong mê cảnh này, bản thể tất sẽ ẩn thân nơi ấy.”
Bùi Kinh Triều trầm ngâm:
“Nhưng mê cảnh này hư thật lẫn lộn, muốn tìm ra chỗ thấp nhất cũng như mò kim đáy bể.”
Thẩm Tình Chi thở dài:
“Biết là khó, nhưng hiện tại chỉ có một đường ấy để phá trận, bất luận thế nào cũng phải thử.”
Giữa hai ngọn núi kẹp lấy một khe núi u tĩnh, lại có một mảnh không gian hiếm thấy không bị sương mù che lấp.
Ánh mặt trời đầu xuân ấm áp soi xuống, chiếu lên mặt nước suối nóng tạo nên ánh sáng lấp loáng.
Hồ suối nhỏ ấy tuy không lớn, nhưng sâu thẳm, sắc nước xanh đậm, ở giữa như vực sâu không đáy, ánh sáng chẳng thể xuyên qua, khiến trung tâm hồ trở nên tối tăm âm u.
Một con bạch hạc lông vũ tươi sáng đang đứng bên mép nước, cúi đầu chải chuốt bộ lông.
Ngu Ý vén cao ống quần, dẫm chân xuống làn nước ấm áp, lấy nước tạt lên người nó, cười híp mắt nhìn Hạc sư huynh vẫy cánh, làm bọt nước bắn tung tóe.
Nàng giơ tay che lấy mặt khỏi những giọt nước bay tới, đôi mắt cong cong như trăng non, nụ cười sáng rỡ còn hơn cả ánh dương đầu xuân.
Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của nữ tử vang vọng bên bờ hồ, vọng vào gian tiểu trúc lầu đối diện, nơi đó có một thân ảnh cao lớn đang đứng lặng trước khung cửa sổ.
Ánh sáng chiếu tới, bóng râm đổ lên mặt hắn, che khuất cả đôi mắt — thế nhưng trong sâu thẳm đồng tử hắn lại lấp lóe ánh sáng bạc quỷ dị, tựa hồ có thứ gì đó không thuộc về nhân gian đang âm thầm nảy mầm…
Tiết Trầm Cảnh tay phải cầm dao phay, tay trái thon dài năm ngón tay ấn nhẹ lên miếng thịt ba chỉ nạc mỡ xen kẽ, hắn sáng sớm tinh mơ đã sai Cốt Ma ngậm về từ trên núi một con lợn rừng nhỏ, đây là phần thịt mới cắt ra từ nó.
—— Chỉ vì Ngu Ý nói, hôm nay nàng muốn ăn thịt kho tàu.
Ánh mắt âm trầm của hắn gắt gao nhìn chằm chằm người đang nô đùa cùng hạc tiên trong hồ, tay kia cắt miếng thịt ba chỉ thành những lát đều nhau.
Hắn ảo tưởng lưỡi dao này đang cắt trên người Ngu Ý, lột từng mảnh từng mảnh làn da trắng nõn của nàng xuống.
"A a a chủ nhân, ngài thái rau cũng nhìn thớt gỗ chứ, ngài cắt vào tay rồi!" Hệ thống đột nhiên kêu to bên tai.
Ngón tay Tiết Trầm Cảnh đau nhức, cúi đầu thấy hai ngón giữa và ngón trỏ bị cắt một vết sâu thấy cả xương, đau đến cổ họng nghẹn lại một tiếng, nhưng hắn cứng rắn nuốt xuống, mím chặt khóe miệng.
Cốt Ma ngửi thấy mùi máu của hắn, đột nhiên từ cửa sổ hậu viện nhỏ nhảy vào, đâm sầm khiến đồ đạc trong phòng kêu loảng xoảng, điên cuồng chạy đến trước mặt Tiết Trầm Cảnh.
Nhưng một sợi sương trắng còn nhanh hơn nó bay vào từ ngoài cửa sổ, phảng phất một đám mây tuyết trắng, bao trùm toàn bộ thớt gỗ, liếm láp sạch sẽ máu tươi trên thớt, giây lát lại bắn lên tay Tiết Trầm Cảnh, đột nhiên ngưng tụ thành một đoàn mềm mại lưu động màu trắng, bao lấy ngón tay bị thương của hắn.
Cốt Ma ngay cả một chút máu cũng không vớt được, tròng mắt trừng đến suýt rơi ra, tức giận đến mười ngón cào cào, răng kêu lách cách.
Giọng Ngu Ý từ ven hồ truyền đến, lớn tiếng nói: "A Tưu, sao vậy? Ta hình như nghe thấy tiếng gì đó."
Tiết Trầm Cảnh nghiến răng, từ kẽ răng thốt ra hai chữ: "Không có gì."
Hắn phất tay ném Địa Trọc đang khóa trên ngón tay xuống, vết thương trên ngón tay mọc ra những mầm thịt non, rất nhanh liền khép lại.
Cốt Ma luyến tiếc nhìn chằm chằm ngón tay đã lành của hắn, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Tiết Trầm Cảnh vừa thấy vẻ mặt ngu xuẩn kia của nó, liền biết nó đang mong chờ điều gì, nhấc chân đạp lên mặt nó, nói: "Cút hết, đừng để nàng thấy."
Cốt Ma trên mặt mang theo một dấu chân mới tinh, cúi gằm đầu, ủ rũ cụp đuôi nhảy ra khỏi cửa sổ sau, một lần nữa rút về rừng cây.
Ánh mắt Tiết Trầm Cảnh trở lại miếng thịt thái dở trên thớt, giơ tay bổ một nhát dao xuống thớt, giọng lạnh lẽo như băng vỡ:
"Thịt kho tàu? Ta vì cái gì phải ở đây làm thịt kho tàu cho nàng?"
Hệ thống liên tục trấn an: "Chủ nhân, chủ nhân, hảo cảm độ của nữ chủ đối với ngài đã tăng lên 6%, ngài nhẫn nại thêm chút nữa, rất nhanh là có thể hoàn thành nhiệm vụ hệ thống."
"6%." Tiết Trầm Cảnh nghiến răng nghiến lợi lặp lại, lời hệ thống nói không những không trấn an được hắn, ngược lại khiến hắn càng thêm tức giận.
Gò má trắng như ngọc của hắn ửng lên một vệt hồng nhạt giận dữ, đuôi mắt lộ ra vệt đỏ như một nét bút mực, lông mi ướt dầm dề, hơi thở nặng nề mà châm chọc nói:
"A, nàng đối với phu quân của nàng hảo cảm độ cũng chỉ có 6%."
Không, còn chưa đến 6%.
Ngày đó, Ngu Ý tỉnh lại trong lòng ngực hắn, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, vòng tay ôm cổ hắn tiến tới, nhẹ nhàng cọ má vào mặt hắn, giọng thiếu nữ vừa mềm vừa ngọt, ngọt ngào gọi hắn, "Phu quân."
Tiết Trầm Cảnh giây phút ấy lòng nở hoa, ngay sau đó, hệ thống liền "ding" một tiếng trong đầu hắn, nói cho hắn hảo cảm độ của nữ chủ đối với hắn là 4%.
Hệ thống vừa dứt lời, "loảng xoảng" một tiếng, hảo cảm độ lập tức rớt xuống 3%.
3%.
Nàng sao có mặt mũi gọi hắn phu quân!
Hiện tại 6%, đều là hắn mấy ngày nay có cầu tất ứng, chịu thương chịu khó, vất vả lắm mới tăng lên được.
Hệ thống vô ngữ: "…………" Cái từ "phu quân" của ngài là thế nào mà có, tự ngài trong lòng không rõ sao?
Dựa vào thủ đoạn hãm hại lừa gạt, không đổi được chân tình!
Trong hồ nước nóng, Ngu Ý đã lên bờ, bất quá nàng vẫn ngồi xổm bên mép nước, duỗi cổ dài nhìn xung quanh trong nước.
Bạch hạc thì chạy tới trong nước, đang kiều mông, vùi đầu xuống nước, thăm dò đáy hồ sâu thẳm.
Ngay vừa rồi, bọn họ từ giữa hồ hắc động thấy một đám bóng trắng thoáng qua, trong nước ục ục nổi lên rất nhiều bọt khí, bọt khí bốc lên rất nhiều hơi nước, bao phủ trên mặt hồ.
Hạc sư huynh quanh quẩn giữa hồ hồi lâu, không phát hiện gì dị thường, ngược lại có chút chóng mặt nhức đầu, không biết có phải ngâm lâu quá không, nó váng vất bay trở về từ trong hồ, cả con hạc như một vũng bùn nhão bò lên tảng đá bên bờ, hữu khí vô lực kêu quạc quạc hai tiếng.
Ngu Ý vội vàng cẩn thận xem xét nó, xác nhận nó không sao, mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng nhìn về phía giữa hồ nước, lo lắng vội vã trở về nhà gỗ, nói với Tiết Trầm Cảnh: "A Tưu, đáy hồ nước nóng trước nhà chúng ta hình như có thứ gì đó."
Tiết Trầm Cảnh dừng tay, nói mơ hồ: "Nàng khẳng định nhìn nhầm rồi, trong nước có thể có thứ gì? Đừng suy nghĩ lung tung."
【 hệ thống: Đinh —— hiện kích phát nhiệm vụ công lược tạm thời, thỉnh ký chủ chú ý, đối tượng công lược chơi nước làm ướt quần áo, thỉnh ký chủ nắm chắc thời cơ, quỳ một gối xuống trước mặt nàng, ôn nhu nâng váy nàng lên, hong khô váy áo cho nàng. 】
Tiết Trầm Cảnh nghe được tiếng hệ thống, liếc mắt nhìn Ngu Ý, quả nhiên thấy váy áo nàng nửa ướt, chiếc váy màu xanh nhạt dính sát vào đùi, phác họa ra đường cong đôi chân thon dài thẳng tắp của nàng.
Hắn quay lưng về phía Ngu Ý, khóe miệng dữ tợn nhếch lên một chút, xoay người đi về phía nàng, y theo chỉ thị của hệ thống nửa ngồi xổm xuống, hai tay nâng chiếc váy đang nhỏ nước của nàng lên, dùng linh lực hong khô vải ướt.
Ngu Ý cúi đầu nhìn thiếu niên đang quỳ một gối trước mặt mình, vươn tay sờ sờ đỉnh đầu hắn, ngọt ngào cười nói:
"A Tưu, chàng đối với ta thật tốt, ta rất thích chàng nha."
Tiết Trầm Cảnh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào nàng, hỏi: "Thật không? Thích bao nhiêu?"
"Thích lắm thích lắm, trên đời này, ta thích chàng nhất đó." Ngu Ý cười khanh khách nói, ngón tay thuận thế trượt xuống mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt hơi xếch của hắn.
Làn da thiếu niên hơi lạnh, khuôn mặt đen đặc như mực vẽ, đuôi mắt điểm một vệt ửng đỏ chưa tan, như vừa khóc, cứ như vậy từ dưới lên trên nhìn nàng, trông lộ ra vẻ nhu nhược đáng thương, hết sức khiến người ta yêu mến.
Gương mặt này, thật sự rất đẹp.
Tiết Trầm Cảnh bị nàng sờ đến khép hờ một mắt, trong lòng hỏi: "Hảo cảm độ."
Hệ thống: "…………"
Nó hồi lâu sau, mới nơm nớp lo sợ trả lời: "Năm, 5%."
Thật tốt, ngoài miệng nói ngọt như vậy, hảo cảm độ thế nhưng còn giảm xuống!
Tiết Trầm Cảnh tức giận đến lồng ngực phập phồng, đuôi mắt càng đỏ, dường như ngay sau đó liền sắp nhịn không được nước mắt rơi xuống.
Giữa không trung trống trải của nhà gỗ tạo ra từng trận gợn sóng, những xúc tua trong suốt dính nhớp từ trong không khí bài trừ ra, bao phủ phía sau Ngu Ý, những chiếc vòi thô to lắc lư, hận không thể cuốn lấy thân hình nàng, siết chặt, nhúc nhích, hỗn loạn, từng tấc từng tấc nghiền nát xương cốt nàng, rồi nuốt chửng huyết nhục nàng, ăn đến không còn một mẩu.
Hệ thống thét to: "Chủ nhân ngài bình tĩnh một chút đi! Nghĩ đến Trấn Kiếm Thạch, ngài rất nhanh là có thể mở nó ra!"
Ngu Ý vô tội chớp mắt, nghi hoặc nói: "Phu quân, sao chàng không vui? Chàng không thích nghe ta nói thích chàng sao?"
Tiết Trầm Cảnh cười như không cười nói: "Ta thích, ta thích nghe quá đi chứ."