Trong kiếm cảnh truyền thừa.
Tiết Minh Uyên lại một lần nữa khoanh chân ngồi dưới gốc tùng, lặng lẽ nhìn cái bóng trên mặt đất, bình tĩnh nói: 
“Tâm kiếm không giết được ngươi, nhưng có thể làm ngươi suy yếu, thế là đủ rồi.”
Tâm kiếm ghim chặt vào ngực Tiết Trầm Cảnh, tiêu trừ ma tính trên người hắn. Cái bóng giãy giụa vặn vẹo dữ dội, năm ngón tay cào lên đá trên mặt đất tạo thành những khe rãnh chằng chịt.
Hắn khóc lóc cầu xin: “Ca ca, ta sai rồi, ta không nên triệu hồi những con ma đó đến, xin hãy tha cho ta lần này, cầu xin huynh tha cho ta, ta không muốn chết, ta đau quá, ca ca, chúng ta là một thể, huynh cũng sẽ đau mà…”
Tiết Minh Uyên thờ ơ. Hắn quá rõ bản tính của đối phương, hay nói đúng hơn, hắn quá rõ mặt khác của chính mình là thứ đê tiện ác độc đến mức nào.
Bây giờ hắn khóc lóc đáng thương và hèn mọn bao nhiêu, một khi chiếm được ưu thế, hắn sẽ tàn nhẫn cắn trả bấy nhiêu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play