Mặt đất khẽ chấn động, có thứ gì đó đang bầy đàn kéo đến.

Khi con yêu thú đầu tiên từ đỉnh núi nhảy xuống, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm trọng.

Ngay sau đó, càng nhiều yêu thú vượt qua đỉnh núi, bắt đầu ào ạt tấn công xuống đáy thung lũng nơi họ đang đứng.

Là triều yêu thú!

Nơi này là khu vực trung tâm của bí cảnh, nhìn thoáng qua, hầu hết đều là yêu thú cấp hai hoặc cấp ba.

Phương Trục Trần trầm giọng nói: "Tản ra giữ trận! Cẩm Thư bảo vệ Phù Tu."

Lâm Hạ phóng ra mấy đạo phù chú rồi hai tay bắt quyết, trong chớp mắt đã hoàn thành kết ấn phức tạp. Một trận pháp đỏ rực lấy hắn làm trung tâm bung ra.

Trận pháp thành hình, vài con hỏa xà đột ngột trồi lên từ mặt đất, gầm gừ lao về phía yêu thú, lập tức nuốt chửng không ít.

Những người khác cũng bắt đầu hành động.

Ai nấy đều hiểu rõ, có lẽ bọn họ đã lạc vào địa bàn của một món bí bảo cực phẩm nào đó, nên mới chọc tới triều yêu thú hung hãn như vậy.

Yêu thú với đủ hình thái khác nhau cuồn cuộn không ngừng lao về phía họ, không có điểm dừng, căn bản không thể đếm xuể.

Các đệ tử thủ tịch của ba tông là Phương Trục Trần, Đoạn Vân Chu và Khúc Phong Miên mỗi người trấn giữ một phương, số đệ tử có chiến lực còn lại cùng nhau chống đỡ một bên khác.

Ba vị đệ tử thủ tịch đồng thời xuất thủ.

Kiếm quyết Ly Hỏa Tông của Phương Trục Trần thế như chẻ tre, kiếm khí đi đến đâu dường như xé rách không gian đến đó.

Khác với khí thế hùng tráng khi giao chiến của Phương Trục Trần, Đoạn Vân Chu nhẹ nhàng lướt đi đã qua lại vài lượt trong đàn yêu thú.

Hắn dường như đứng yên tại chỗ, nhưng Nguyệt Hoa Kiếm đã xuất vỏ không biết bao nhiêu lần.

Trong đàn yêu thú lóe lên vô số đạo kiếm mang hình trăng khuyết khổng lồ, những con yêu thú đến gần đều bị ánh trăng lặng lẽ chém đứt.

Máu thịt vương vãi cùng ánh kiếm nhạt nhòa bay lượn, khiến mùi máu tanh ngập trời phảng phất một nét lãng mạn quỷ dị.

Kiếm quyết Nguyệt Hoa Tông, hoa lệ đến tột cùng!

Còn bên Khúc Phong Miên, pháp quyết Linh Huyền Tông vốn dĩ phải tràn đầy sinh cơ vạn vật, nhưng lại bị Khúc Phong Miên dùng ra cảm giác như đánh hội đồng, ẩu đả.

Dù sao, nữ đao tu mà, chủ yếu là một chữ "mãnh" và "nóng"!

Lăng Miểu phát hiện, các pháp quyết tu luyện của các tông môn khác nhau, kỳ thực phần lớn đều phản ánh rõ nét đặc tính của các thành viên tông môn đó.

Ví như kiếm quyết Nguyệt Hoa Tông hoa mỹ tươi đẹp, mà Thương Ngô, Đoạn Vân Chu, Huyền Tứ, thậm chí Lâm Thiên Trừng ngày thường uể oải, trên người đều toát ra vẻ ôn nhu, thanh lạnh.

Trừ Bạch Sơ Lạc, hắn trông như một quả dưa không có óc.

Lăng Miểu lúc này đã chuyển vị trí sang Huyền Tứ.

Huyền Tứ là Phù Tu, không cần đối đầu trực diện.

Thế nên, trước khi bọn họ động thủ, Lăng Miểu đã tìm đúng thời cơ, từ người Đoạn Vân Chu nhảy phóc lên người Huyền Tứ.

Nàng tung người nhảy lên, nhe nanh múa vuốt bám lấy quần áo của Huyền Tứ.

Kết hợp với bộ tông bào màu xanh đen, Lăng Miểu trông như một con gián đang bay loạn giữa không trung.

Lăng Miểu bám trên người Huyền Tứ, thấy hắn không có bất kỳ động tác nào chuẩn bị nghênh chiến, không ném phù, cũng không kết trận, liền có chút kỳ lạ hỏi.

"Nhị sư huynh, huynh không kết trận nào sao?"

Huyền Tứ liếc nhìn Lâm Hạ đang vận chuyển trận pháp, thuận tay nắm Lăng Miểu đang treo trên vạt áo xuống đặt lên vai.

"Không được, hai trận pháp chồng lên nhau sẽ dẫn đến linh khí đối chọi, có khả năng sẽ nổ tung."

Hắn móc ra mấy lá bùa rải ra bốn phía, Lăng Miểu nhận thấy, linh khí xung quanh trong nháy mắt như có ý thức vậy mà dồn dập kéo về phía bọn họ, bao bọc lấy các đệ tử.

Kiếm quyết vừa xuất thủ liền tiêu hao linh khí, nhưng giây tiếp theo, linh khí lại tự động rót đầy linh căn, cuồn cuộn không ngừng, căn bản không cần họ tự mình hấp thu.

Lăng Miểu thầm nhủ, khó trách không ai trông mong Huyền Tứ đi chiến đấu đâu, hóa ra làm nửa ngày là một vú em.

Nàng tròng mắt đảo sang Lâm Hạ, thiếu niên lúc này đang hết sức tập trung vận chuyển trận pháp hệ hỏa để công kích, sợi tóc và chiếc lục lạc trên khuyên tai đều khẽ lay động, rất có khí thế.

Lăng Miểu ghé sát tai Huyền Tứ: "Nhị sư huynh, huynh có biết Tứ Phương Trận không? Có thể nhân lúc hỗn loạn mà bố trí quanh Lâm Hạ được không?"

Huyền Tứ nghe Lăng Miểu nói thì nheo mắt.

"Biết thì biết, nhưng muội muốn làm gì?"

Tứ Phương Trận là pháp trận giam cầm đối thủ rất phổ biến, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hạn chế hành động của đối phương, hắn đương nhiên biết.

Nhưng Lăng Miểu vì sao lại muốn vây khốn Lâm Hạ?

Chẳng lẽ Lâm Hạ hôm nay cũng gặp "kiếp đào hoa"? Không thể bỏ đi?

Lăng Miểu: Sẽ không.

Trong nguyên tác miêu tả không ít về Lâm Hạ, Thái tử gia của Lâm gia này, trong đó, trong quá trình chiến đấu của hắn, lặp đi lặp lại xuất hiện một câu: Tại chỗ kết trận.

-

Huyền Tứ lại một lần nữa di chuyển, đầu ngón tay hắn niết phù, công kích khắp nơi những yêu thú tiếp cận, tiện tay còn rải mấy lá bùa xuống đất.

Lâm Hạ không chú ý tới sự khác thường của Huyền Tứ, giữa mày hắn khẽ nhíu lại, nhìn Lăng Vũ đang tránh ở cách đó không xa.

"Ngươi vì sao không đi sát yêu thú?"

Lăng Vũ sửng sốt một chút, liếc nhìn Trình Cẩm Thư, như thể đang nói, vấn đề này, muốn hỏi ngươi cũng nên hỏi hắn trước chứ.

Trình Cẩm Thư hiểu được ý trong mắt Lăng Vũ, cũng hơi ngẩn ra, trong lòng hiện lên một tia kỳ quái.

Khóe mắt Lâm Hạ hơi giật một cái.

"Hắn đang bảo vệ ta, ngươi đang làm gì?"

Loại trận pháp tấn công này một khi kết trận hoàn thành, người kết trận liền không thể tùy ý di chuyển.

Có vài con yêu thú may mắn thoát khỏi sự chặn giết của các đệ tử, khi chạy vào vòng trong, sẽ ưu tiên lựa chọn tấn công Lâm Hạ.

Thời điểm này, Trình Cẩm Thư phải giúp đỡ Lâm Hạ, người đang kết trận không thể ném phù, giải quyết những yêu thú đó.

Huyền Tứ thì không cần hắn bảo vệ, người ta hai tay đều rảnh rang, ném phù chẳng chút áp lực.

Lăng Vũ lúc này mới nhớ tới vừa rồi Phương Trục Trần bảo Trình Cẩm Thư phụ trách bảo vệ phù tu ở đây, nhưng nàng vẫn có chút sợ hãi.

Nàng nhỏ giọng nói: "Nhị sư huynh, ta mới Trúc Cơ."

Lâm Hạ liếc nhìn Bạch Sơ Lạc đang khí thế hừng hực chiến đấu trong đàn yêu thú, cũng mới đỉnh Trúc Cơ, ngữ khí lại lạnh thêm vài phần.

"Ngươi biết mình đến đây là để rèn luyện không?"

Lăng Vũ có chút tủi thân: "Nhưng mà những yêu thú đó quá nhiều, ta sợ chúng nó làm ta bị thương. Hơn nữa, tiểu sư muội của Nguyệt Hoa Tông chẳng phải cũng không cần tham chiến sao!"

Nàng không cần phải đi qua đó!

Một hai con yêu thú thì thôi, triều yêu thú này đáng sợ như vậy, một chút sơ ý liền dễ dàng bị thương.

Lúc này, trừ ba vị đệ tử thủ tịch ứng đối nhẹ nhàng, những đệ tử khác đang chiến đấu ít nhiều đều bị thương, quần áo cũng thường xuyên bị rách toạc, trông tả tơi.

Nàng mới Trúc Cơ trung kỳ, lại là nữ nhi, lại là tiểu sư muội, chẳng lẽ không thể đặc biệt bảo vệ nàng một chút sao.

Hơn nữa, Lăng Miểu cũng không cần đi chiến đấu, còn có thể thoải mái dễ chịu mà ngồi trên người Huyền Tứ.

Cùng là tiểu sư muội, vì sao đãi ngộ của bọn họ lại không giống nhau như vậy! Lăng Vũ chỉ cảm thấy có chút sụp đổ.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play