Từ chương này sẽ đổi sang muội-tỷ để hợp hoàn cảnh tu tiên, vẫn giữ nguyên cha và con, còn về sau sẽ khác vì LV và LM cạch mặt nhau 

Lăng Vũ với vẻ mặt như hoa lê dính hạt mưa, một bộ dáng rất đáng thương. Một đệ tử thân truyền khác của Huyền Linh Tông, Ôn Nghênh, thấy thế khẽ nói: "Đại sư tỷ đừng như vậy, dọa đến Tiểu Vũ rồi, nàng ấy cũng đâu phải cố ý."

Khúc Phong Miên nghe xong lời nói thiếu não của sư đệ mình, toàn thân âm trầm trừng mắt nhìn hắn một cái, hận không thể rút đao. Tứ đệ tử thân truyền của Huyền Linh Tông, Chi Thanh, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Ôn Nghênh: "Nhị sư huynh sao huynh có thể nói như vậy, tiểu sư đệ hắn bây giờ sống chết chưa biết a! Hắn một khí tu không biết đánh nhau, chỉ cần gặp phải yêu thú cấp ba trở lên là xong đời rồi!" Hơn nữa, họ vừa rồi đã thử dùng ấn ký tông môn để tìm kiếm Tạ Đề Dã, nhưng lại căn bản không cảm ứng được, điều này cho thấy tình cảnh hiện tại của hắn không phải bình thường! Ấn ký tông môn bị cắt đứt, nếu không phải đang ở trong một kết giới mạnh mẽ nào đó, thì chính là... đã chết.

Lăng Miểu lúc này mới nhớ ra, trong nguyên tác, Ly Hỏa Tông và Huyền Linh Tông đã gặp nhau trong lần xoay tròn đầu tiên. Lăng Vũ vận khí rất tốt, dọc đường phát hiện không ít thiên linh địa bảo, còn tìm thấy một đóa hoa xanh thẫm quý hiếm, nhưng trong quá trình hái đã không cẩn thận chạm phải bẫy rập. Lúc đó nàng vì hái hoa xanh thẫm mà đứng ở cuối đội ngũ, hơn nữa cũng không hề lên tiếng báo cho những người khác. Cho nên khi bẫy rập giáng xuống, mấy người Ly Hỏa Tông đều không kịp phản ứng. Chỉ có Tạ Đề Dã, tiểu sư đệ của Huyền Linh Tông vừa vặn đứng cách nàng vài bước, kịp thời tiến lên đẩy nàng ra. Mà Tạ Đề Dã vì cứu nàng, đã không kịp ôm đoàn với người tông môn trước khi bí cảnh xoay tròn, mất tích, số liệu lành ít dữ nhiều.

Quả thật là dữ nhiều lành ít. Lăng Vũ có thể chất cẩm lýquang hoàn nhân vật chính, nhưng Tạ Đề Dã chỉ là một tiểu vai phụ thì không có. Hắn cuối cùng khi được tìm thấy, cơ thể đã bị không biết yêu thú gì ăn mất hơn nửa, tuy Huyền Linh Tông đã dốc hết sức bảo vệ hắn, nhưng người vẫn không trụ được bao lâu liền chết. Cũng khó trách Khúc Phong Miên sau này khắp nơi nhắm vào Lăng Vũ, muốn giết nàng để đền mạng cho tiểu sư đệ. Lăng Miểu lắc đầu, Lăng Vũ rước lấy mối thù hận này không oan.

Phương Trục Trần và Khúc Phong Miên kết thúc cuộc chiến, mấy người kia mới chú ý đến bên cạnh còn có năm vị thân truyền của Nguyệt Hoa Tông đang xem náo nhiệt. Không, là bốn người, Lăng Miểu bây giờ quá nhỏ, họ không nhìn thấy.

Lăng Vũ quét mắt nhìn Đoạn Vân Chu và ba người họ vài lần, trong lòng mừng thầm: Họ đây là bỏ rơi Lăng Miểu sao? Xem ra mấy người này cũng không quan tâm Lăng Miểu đến vậy nhỉ!

Lăng Vũ đến gần Đoạn Vân Chu, rụt rè hỏi: "Đoạn sư huynh, sao không thấy muội muội  ta đâu? Bị lạc trong quá trình xoay tròn sao?"

Bên cạnh, Huyền Tứ khép cây quạt xếp lại, cán quạt khẽ gõ nhẹ lên vai mình, cười nhạo: "Mới vừa đánh mất tiểu sư đệ của Huyền Linh Tông, bây giờ lại quan tâm đến tiểu sư muội của Nguyệt Hoa Tông sao? Ngươi còn bận rộn lắm nhỉ."

Đối diện với ánh mắt nửa cười nửa không của Đoạn Vân Chu và Huyền Tứ, nội tâm Lăng Vũ chợt thót lại. Nàng nghĩ, Lăng Miểu quả nhiên đã nói xấu mình trước mặt họ rồi! Nếu không thì họ vì sao lại dùng thái độ này đối xử với mình chứ! Lăng Vũ cắn chặt răng, giọng điệu đã mang chút ủy khuất. Cũng vừa lúc nhân lúc Lăng Miểu không có mặt, sửa lại một chút hình tượng của mình trong mắt hai vị sư huynh thiên tài này.

"Ta... ta cũng không có ý gì khác, ta chỉ là lo lắng cho muội ấy thôi." Thần sắc nàng vô tội nhưng kiên nhẫn. "Muội ấy ấy còn nhỏ, nếu làm gì khiến các sư huynh không vui, ta có thể thay nàng xin lỗi các huynh, nhưng bí cảnh dù sao cũng nguy hiểm, muội  lại không có khả năng tự bảo vệ mình, các sư huynh sao có thể bỏ rơi muội ấy mà mặc kệ nàng chứ."

Một hình tượng người tỷ tỷ dịu dàng, tốt bụng, bị hiểu lầm nhưng vẫn lo lắng cho muội muội  được miêu tả sinh động. Huyền Tứ hiếm khi gật đầu: "Muội muội ngươi quả thật rất gây rắc rối, hôm qua vừa đánh lén ta một trận, vậy ngươi thay nàng xin lỗi ta đi."

Lăng Vũ: "?"

Lăng Miểu không nhịn được cười thành tiếng. Nhị sư huynh đúng là biết nắm trọng điểm. Nàng cười không giấu giếm, mọi người đều nghe thấy tiếng cười của nàng. Trừ mấy người Nguyệt Hoa Tông, những người khác đều cảnh giác. "Ai!"

Ngay sau đó, mọi người liền thấy Lăng Miểu nắm lấy vai Đoạn Vân Chu bò lên, một bé tí tẹo ngồi trên vai Đoạn Vân Chu. "Hải."

"Lăng Miểu?" Lăng Vũ vẻ mặt kinh ngạc.

Huyền Tứ nhìn về phía Lăng Vũ: "Đừng vội chụp mũ nhé, chúng tôi không hề bỏ rơi muội muội ngươi mà mặc kệ, chỉ là thu nhỏ nàng lại rồi mang theo người để tiện bảo vệ thôi."

"Không cần lo lắng cho muội ấy đâu " Đoạn Vân Chu cười ôn tồn lễ độ. "Chúng tôi sẽ chăm sóc nàng thật tốt."

Sắc mặt Lăng Vũ khẽ biến, ngay sau đó có chút mất tự nhiên mà cười nói: "Vậy sao, tốt quá... Vậy... vậy ta yên tâm rồi."

Lăng Miểu chống cằm, như xem kịch vậy mà nhìn Lăng Vũ: "Tỷ tỷ lo lắng cho muội như vậy, sao lại không thấy một chút thần sắc mừng rỡ nào vậy?"

Lăng Vũ theo bản năng đáp lại: "Nói gì vậy? Ta thật sự lo lắng cho muội suốt đường đó."

Lâm Hạ phía sau nàng cười khẽ một tiếng, trong giọng nói mang theo sự trào phúng: "Quan tâm muội muội ngươi như vậy, hay là tự mình đến Nguyệt Hoa Tông mà ở luôn đi?"

Sắc mặt Lăng Vũ lại tái nhợt thêm một chút, "Nhị sư huynh..."

Trình Cẩm Thư nhíu mày, tiến lên một bước bảo vệ Lăng Vũ: "Nhị sư huynh, huynh sao có thể nói nặng lời với Tiểu Vũ sư muội như vậy, nàng ấy là tiểu sư muội của chúng ta mà." Trình Cẩm Thư nói xong, lại không tự chủ liếc mắt nhìn Tiểu Lăng Miểu đang vui vẻ thoải mái treo trên vai Đoạn Vân Chu, đáy mắt thần sắc phức tạp cuồn cuộn.

Từ trước khi còn ở Ly Hỏa Tông, Lăng Miểu rất thích hắn, luôn thích đi theo sau hắn gọi hắn cùng mình chơi. Dù hắn có nói chuyện với nàng bằng giọng điệu nặng lời, nàng cũng không quan tâm mà cứ bám lấy hắn. Nhưng bây giờ, từ lúc nãy đến giờ, nàng ngay cả nhìn hắn cũng không liếc một cái, như thể đã thay đổi thành một người khác, điều này khiến hắn trong lòng rất hụt hẫng.

Lâm Hạ liếc Trình Cẩm Thư một cái, "Đau lòng tiểu sư muội như vậy, vậy lần sau nàng gây họa, ngươi đến dọn dẹp mớ hỗn độn giúp nàng đi." Người sáng suốt đều biết tiểu sư đệ của Huyền Linh Tông hiện giờ sợ là lành ít dữ nhiều. Tự mình hái một linh thực, vậy mà lại khiến đệ tử thân truyền của tông khác bị cuốn vào. Tuy nói là Tạ Đề Dã tự mình xông lên cứu nàng, nhưng chuyện rốt cuộc là do nàng gây ra. Không có thực lực đó, thì không nên không nói một tiếng mà tách khỏi đội ngũ đi hái cái linh thực nào cả. Lăng Vũ dọc đường đi, thường xuyên tự mình tách khỏi đội ngũ để hái linh thực. Không thể không nói, vận khí của nàng quả thật tốt, nhưng nàng hái được linh thực đều không nói một lời trực tiếp ném vào túi càn khôn của mình, vận khí của nàng tốt, nhưng lại chẳng liên quan gì đến họ.

Phương Trục Trần cũng nhàn nhạt nhìn Lăng Vũ một cái, "Lần sau đừng nhiều chuyện nữa."

Đôi mắt Lăng Vũ càng đỏ hoe, khẽ nói: "Ta biết rồi..."

Mấy người Huyền Linh Tông thảo luận một lát, Khúc Phong Miên sắc mặt âm trầm bước về phía Phương Trục Trần. Nhưng nàng vừa bước ra một bước, mày khẽ nhíu liền dừng lại, cảnh giác nhìn về phía bốn phía. Không chỉ Khúc Phong Miên, gần như tất cả mọi người ở đây đều đồng thời nhận ra điều không ổn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play