Hai tên đệ tử Khí Phong: "..."
Đã sớm nghe nói biểu muội của sư thúc Thanh Dư này kiêu ngạo. Không những khi bái sư đã mắng chưởng môn cùng các đại phong chủ một trận. Mà còn cố ý khắc tên mình trên thang vấn tâm của Cửu Huyền Kiếm Môn, lại còn dùng thuật pháp phóng to cái tên đó lên! Giờ thì cuối cùng bọn họ đã tận mắt chứng kiến rồi!
Đây đâu phải khiêm tốn nhận tạ lễ của bọn họ? Đây rõ ràng là làm ra vẻ khiêm tốn để cướp bóc mà!
Hai đệ tử Khí Phong liếc nhau, đều nhìn thấy sự cam chịu trong mắt đối phương. Kỳ thật, những thứ người khác lấy ra cũng không được xem là quá trân quý. Trừ việc người của Bạch Kiếm Môn lấy ra nội đan linh thú tứ giai, còn lại đều có giá trị tương đương khoảng hai ngàn linh thạch trung phẩm, số ít người lấy ra thứ còn không đáng giá một trăm linh thạch trung phẩm. Có thể đến bí cảnh này, đều là những người tài năng xuất chúng, thiên phú dị bẩm được chọn lọc kỹ càng từ các đại môn phái ở kỳ Trúc Cơ. Hai ngàn linh thạch trung phẩm đối với những môn phái nhỏ có lẽ phải cắn răng chịu đựng, nhưng đối với đệ tử nội môn của tiên môn đệ nhất như bọn họ, chỉ là một cái lấy tay ra thôi!
Hai người lần lượt lấy ra hai ngàn linh thạch trung phẩm rồi đưa qua. Kỷ Hoài Tư vươn tay, chuẩn bị thu hết linh thạch vào không gian, nhưng lại bị Ngự Đan Liên giơ tay ngăn lại.
"Ơ, nếu muội nhớ không nhầm thì hai vị đều là Khí Phong đúng không? Luôn nghe nói Khí Phong rất giàu có, không thể nào không thể nào, hai vị cảm thấy cái mạng mình chỉ đáng giá hai ngàn linh thạch trung phẩmthôi sao?"
"..."
"Ngươi... Chúng tôi đã lấy 'tạ lễ' ra rồi, ngươi không phải nói sẽ không khinh thường sao? Sao bây giờ lại như vậy?"
Ngự Đan Liên nói: "Ta không có khinh thường a, chỉ là cảm thán một câu Khí Phong các ngươi thật nghèo mà thôi."
Nói xong, nàng thở dài một hơi nói với Kỷ Hoài Tư: "Tam sư huynh, nhận lấy đi, cũng là tấm lòng của họ mà."
Hai đệ tử Khí Phong cắn răng, trong đó tên nam không nhịn được: "Rõ ràng vừa rồi những người khác cơ bản đều lấy ra nhiều như vậy, ngươi tại sao không cảm thán bọn họ rất nghèo!"
Ngự Đan Liên nói: "Bởi vì ta không hiểu rõ bọn họ nha, bọn họ lấy ra, nói không chừng là toàn bộ gia sản của họ, ta nói rồi ta sẽ không khinh thường bất kỳ tạ lễ chân thành nào, nhưng các ngươi... Chậc!"
Tức khắc, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía hai đệ tử Khí Phong kia đều thay đổi. Đúng vậy. Cửu Huyền Kiếm Môn chính là Tiên Môn đệ nhất trong giới Tu Tiên, tạ lễ ân cứu mạng sao có thể keo kiệt như vậy chứ? Rõ ràng là không coi ân cứu mạng ra gì mà!
Hai người bị nhìn đến toàn thân không thoải mái, lại vội vàng lấy ra thêm hai ngàn linh thạch trung phẩm. "Như vậy đủ rồi chứ?"
Ngự Đan Liên nhìn đống linh thạch kia, nghiêm túc hỏi: "Các ngươi là thật lòng cảm ơn chúng ta, chủ động đưa phải không?"
"Chúng tôi thành tâm!"
"Vậy là tốt rồi, sư huynh, mau nhận lấy!"
Kỷ Hoài Tư vừa nhận lấy linh thạch, lại có người hỏi câu hỏi mà họ chưa trả lời trước đó.
"Chỗ này là tiên phủ trong Ngọc Thanh Bí Cảnh, tên là Ngọc Thanh Tiên Phủ. Chúng tôi là từ cửa chính kia đi vào, các vị vào bằng cách nào?"
"Ngọc Thanh Tiên Phủ? Trong bí cảnh này lại có tiên phủ xuất thế!"
"Sư huynh đệ chúng tôi vốn đang hái thuốc, không ngờ gặp phải những dây leo quỷ dị đó, chúng tôi đều bị dây leo bắt được, dây leo đó ăn giày của chúng tôi, treo chúng tôi lên, không chỉ phun ra khói độc làm chúng tôi mê man, mà còn phong bế linh lực của chúng tôi! Chúng tôi vừa tỉnh lại đã ở đây."
"Chúng ta cũng vậy, gặp phải dây leo quỷ dị này, bị ăn mất giày, sau một trận hôn mê tỉnh lại liền ở đây, được các vị cứu ra."
"Chúng ta cũng vậy!"
Rất nhiều người đều phát ra cùng một tiếng nói. Ngự Đan Liên nhìn về phía những ngón chân trần lộ ra dưới bộ trường bào tinh xảo của họ.
Dây leo này là loại gì vậy? Chỉ ăn giày thôi sao?