Kỷ Hoài Tư bị khen ngợi lâu như vậy, đang chuẩn bị mở miệng giải thích những nghi hoặc của bọn họ, thì không ngờ vai hắn lại bị tiểu sư muội vỗ nhẹ một cái.

"Vấn đề này, sư huynh muội sẽ giải thích sau, hiện tại nhân lúc mọi người đều tụ tập ở đây, không bằng để muội liệt kê danh sách tạ lễ mà các vị muốn đưa trước, tránh lát nữa mọi người đều tản đi."

Mọi người của các môn phái đều ngây người, do dự nửa ngày không ai nói chuyện.

Khóe miệng Kỷ Hoài Tư giật giật, không quá nhỏ giọng nói: "Sư muội, Thanh Liên Phong chúng ta thật sự không cần những tạ lễ Trúc Cơ này đâu."

Mọi người: "..." Cũng không cần phải chọc thẳng vào tim như thế chứ.

"Sư huynh nói vậy là sai rồi, chúng ta có dùng được những tạ lễ này hay không là một chuyện, nhưng đây đều là tấm lòng cảm ơn ân cứu mạng của họ, chúng ta không thể không nhận, không nhận sẽ là bất lịch sự, giống như khinh thường mọi người vậy."

"Mọi người nói đúng không?"

Ngự Đan Liên cười hì hì, ánh mắt cố ý rơi xuống hai người Cửu Huyền Kiếm Môn đang đứng xa xa kia.

Mọi người nhìn nhau, đành phải nói: "Là... Đúng vậy, ân cứu mạng, tạ lễ chúng tôi nhất định phải đưa."

Ngự Đan Liên nhìn vẻ mặt có chút khó xử của mọi người, trong lòng dần dần vui sướng. Nàng có dùng được tạ lễ bọn họ đưa hay không lại là chuyện khác. Quan trọng là bọn họ hiện tại đều đã vào tiên phủ này, đường ra ngoài cũng đã bị phá hủy. Những người này vừa ra đã khen ngợi Kỷ Hoài Tư, rõ ràng là muốn bám víu mà! Bọn họ đến đây là để tìm bảo bối, chứ không phải đến làm bảo tiêu cho đám người của các đại môn phái này. Không cảnh cáo một chút, lỡ lát nữa bọn họ cố tình muốn đi theo thì sao?

Kỷ Hoài Tư đặt Ngự Đan Liên xuống, Ngự Đan Liên liền bình tĩnh lấy ra bàn ghế, giấy bút, bắt đầu ghi lại những thứ mọi người muốn đưa.

"Thiên Sương Môn, Hầu Vân, hai ngàn linh thạch trung phẩm!"

"Thiên Sương Môn, Giang Lăng Đô, hai ngàn linh thạch trung phẩm!"

"Hàn Lộ Phái, Lữ Nhất An, một kiện linh khí tam giai!"

"Bạch Kiếm Môn, Lam Thư, một viên nội đan linh thú tứ giai!"

"..."

Ngự Đan Liên ngồi đó ghi chép nửa ngày, ghi lại tất cả những thứ mà 24 tu sĩ ở đây phải đưa vào cuốn sổ. Đa số tu sĩ ít nhiều cũng cảm thấy mất mặt, đều trực tiếp lấy đồ ra đưa cho Ngự Đan Liên. Nàng cũng không khách khí, trực tiếp thu hết vào không gian trữ vật.

Nhưng không gian của nàng đã sớm bị đại sư huynh chất đầy gần hết. Một số thứ sau này không thể thu vào được, toàn bộ đều do Kỷ Hoài Tư thu lấy.

Mà Kỷ Hoài Tư hiện tại đã chết lặng. Hắn trong lòng đang âm thầm kiểm điểm bản thân. Vì sao trước khi mang tiểu sư muội ra ngoài, hắn không đưa tiểu sư muội đến Tàng Bảo Các để "mở mang kiến thức" trước. Để rồi tiểu sư muội hiện tại cái gì sắt vụn đồng nát cũng thu. Còn bắt hắn bỏ những thứ "rách nát" đó vào không gian trữ vật. Không gian túi trữ vật của hắn tuy rất lớn, nhưng cũng không phải chỗ để chứa rác rưởi được không?

Nhưng hắn thấy tiểu sư muội thu nhận rất vui vẻ, mỗi khi thu một món đều phải khen ngợi một lần, rồi bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn quý khách đã ghé thăm, hoan nghênh lần sau chiếu cố.”

Ơ? Hoan nghênh lần sau chiếu cố? Kỷ Hoài Tư ánh mắt bỗng nhiên rơi xuống khuôn mặt tươi cười của tiểu sư muội, hắn chợt ngộ ra mục đích của tiểu sư muội khi làm như vậy!

"Hai vị... hậu bối Cửu Huyền Kiếm Môn kia, các ngươi không có tạ lễ sao?"

Một câu hỏi của Ngự Đan Liên khiến 24 tu sĩ vừa mới giao tạ lễ đều nhìn về phía hai tu sĩ Cửu Huyền Kiếm Môn kia. Hai tu sĩ này một nam một nữ, Ngự Đan Liên nhớ rõ bọn họ đều là Khí Phong. Nghĩ đến cái vẻ mặt đáng ghét đó, nàng liền cảm thấy người Khí Phong đều thật đáng ghét! "Chặt chém!"

Hai đệ tử Khí Phong kia bị gọi tên, tức khắc dưới rất nhiều ánh mắt mà cứng da đầu nói: "Chúng ta không phải không muốn đưa tạ lễ, là sợ các vị chướng mắt."

Hai người bọn họ đều là Trúc Cơ trung kỳ, vốn là đi theo Huyền Niệm cùng nhau đến rèn luyện, lại không ngờ Tạ Thanh Dư giữa đường mất tích. Bất đắc dĩ, những người Cửu Huyền Kiếm Môn bọn họ đành phải phân công nhau đi tìm Tạ Thanh Dư. Mà bọn họ vận khí không tốt, tìm được một nửa đã bị những dây leo này cuốn lấy. Người của các môn phái khác không rõ ràng lắm, nhưng thân là người Cửu Huyền Kiếm Môn, bọn họ còn không rõ hai vị này là tình huống gì sao? Hai người này chính là không biết xấu hổ đòi hỏi suất vào bí cảnh. Tuy không biết Kỷ Hoài Tư kia làm sao mà biến thành Kim Đan. Nhưng mà, bắt bọn họ tặng quà cho Thanh Liên Phong? Xin lỗi, không thể nào!

Ngự Đan Liên đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm bọn họ, cười nhạt nói: "Hai vị hậu bối không cần tự ti như thế."

"Đã là tạ lễ mà các ngươi chân thành cảm tạ ân cứu mạng thì ta và sư huynh tuyệt đối sẽ không chướng mắt!"

"Huống hồ, chúng ta đều là đồng môn Cửu Huyền Kiếm Môn, sẽ càng không khinh thường các ngươi."

"Hai vị không ngại mạnh dạn một chút, trực tiếp đưa tạ lễ cho ta."

"Cửu Huyền Kiếm Môn chúng ta là Tiên Môn đệ nhất được công nhận trong giới Tu Tiên, người của các đại môn phái đều ở đây, đừng làm họ cảm thấy Cửu Huyền Kiếm Môn chúng ta rất nghèo khó chứ!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play