Cậu bé bận trước bận sau cả ngày, cảm xúc lên xuống thất thường, đã sớm mệt mỏi, buổi tối vừa lên giường đã ngủ say.
Lấy ra con dao duy nhất trong nhà, lưỡi dao bị sứt mẻ, Khương Tử Hàm tay phải cầm dao nhắm vào hướng về ngón trỏ tay trái mình chuẩn bị rạch một đường.
Nhưng giơ đến khi tay đã mỏi, cô vẫn không thể xuống tay với mình.
Không đủ nhẫn tâm!
Cắn răng, quyết tâm, nhắm mắt, cô rạch một đường vào ngón trỏ. Mở mắt ra nhìn, không đủ lực, trên ngón tay chỉ có một vết thương nông, thậm chí không chảy máu.
Khương Tuệ Hàm hít sâu một hơi, làm lại.
Đau đến mức cô suýt nữa kêu thành tiếng, cắn chặt môi dưới cố gắng chịu đựng, lần thứ hai cuối cùng cũng có máu, cô vội vàng buông dao xuống, nắm lấy ngón trỏ tay trái, nhỏ máu lên ngọc bội.
Một phút trôi qua, ngọc bội không thay đổi, năm phút trôi qua, vẫn không thay đổi, nửa tiếng trôi qua, hai mắt cô nhìn chằm chằm sắp thành mắt lác rồi, vẫn không có chút thay đổi nào.
Đều là lừa đảo, quả nhiên cô không phải là nữ chính.
Khương Tuệ Hàm nhìn vết thương trên ngón tay, muốn khóc không ra nước mắt, đúng là mất cả chì lẫn chài mà.
********
Ba tháng trước, Từ Chiêu nhận một nhiệm vụ khẩn cấp, anh đã hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc nhưng khi rút lui vì cứu một đồng đội khiến lưng bị chém một nhát, may mắn được đưa đi cấp cứu kịp thời, mới giữ được mạng sống.
Lúc trở về quân đội nằm viện gần một tuần, bác sĩ mới nói có thể xuất viện, dặn anh phải nghỉ ngơi cho tốt.
Châu Chính ủy nhìn Từ Chiêu nhíu mày, vẻ mặt có chút không đồng ý:
"Việc gì mà cậu phải gấp gáp như vậy, còn xin nghỉ phép cả một tuần. Cậu vừa mới làm nhiệm vụ về người còn đang bị thương, đợi vết thương lành rồi, cậu muốn xin nghỉ phép một tháng tôi cũng phê duyệt cho cậu.
Những việc không quan trọng kia cứ để sang một bên, mau về nghỉ ngơi cho tốt, cậu đúng là trẻ tuổi cứ liều lĩnh, không biết giữ gìn sức khỏe mà.
Đợi đến lúc già rồi cậu sẽ biết hối hận, lúc đấy dù có hối hận cũng vô dụng."
Rõ ràng Châu Chính ủy là muốn tốt cho anh, Từ Chiêu bất đắc dĩ cười, nhưng thái độ của anh vẫn rất kiên quyết:
"Việc này rất quan trọng, nhất định phải đi sớm, nếu muộn có thể không kịp nữa."
Châu Chính ủy còn muốn khuyên nhủ, ông nghiêm mặt nói:
"Vậy cậu nói rõ xem rốt cuộc là chuyện quan trọng gì, tôi nói thật với cậu nhé, hai ngày nữa đoàn văn công sẽ đến đây biểu diễn. Bà vợ nhà tôi có một cô cháu gái ở trong đoàn văn công đó, nghe vợ tôi nói cô bé đó rất xinh, tính cách cũng tốt, gia đình có điều kiện, nhỏ hơn cậu hai ba tuổi.
Bà ấy đã nói với tôi rồi, đến lúc đó sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt, biết đâu lại thành đôi."
Ông uống một ngụm nước, nói tiếp:
"Cậu nói xem cậu cũng không còn nhỏ nữa, chuyện trọng đại cả đời lại không để tâm chút nào, tháng trước bà Tô Anh gọi điện thoại đến chỗ tôi, nói tôi làm lãnh đạo không quan tâm cấp dưới, để mặc cậu muốn làm gì thì làm đó.
Tôi đây là phải ghim bao nhiêu cái gai hộ cậu, cô bé này điều kiện mọi mặt đều rất tốt, các chàng trai trong quân đội để ý đến cô ấy không ít đâu.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn nữa, cậu phải nắm chắc cơ hội này cho tôi."
Đối với những người lính dưới quyền, ông đều rất quan tâm đến việc hệ trọng cả đời của họ - đặc biệt là Từ Chiêu.
Ông thấy tuổi tác cậu ngày càng lớn, mỗi lần giới thiệu đối tượng cho cậu ấy đều bị từ chối đủ kiểu, khiến ông rất muốn đánh cho anh một trận.
Hai ngày trước, mẹ của Từ Chiêu là bà Tô Anh đích thân gọi điện thoại đến quân đội, thái độ rất rõ ràng, hy vọng quân đội có thể giải quyết chuyện đại sự cả đời của Từ Chiêu trong năm nay.
Bà ấy bảo nhìn cháu trai nhà người ta trắng trẻo mũm mĩm, bà ấy mắt thèm lắm rồi.
Mấy năm trước đã bắt đầu giục Từ Chiêu mau chóng tìm một nàng dâu về cho bà nhưng con trai không nghe lời.
Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện tìm đối tượng đều im lặng, thành ra là bà ấy cứ như độc thoại một mình vậy.
Vì vậy áp lực này đến lượt Châu Chính ủy chịu, khiến Châu Chính ủy cũng rất đau đầu.
Tối hôm qua lúc ăn cơm, vợ của Châu Chính ủy đột nhiên nói nhà mẹ đẻ có một cô cháu gái, muốn tìm một sĩ quan trong quân đội.
Châu Chính ủy nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Từ Chiêu rất phù hợp, năng lực và phẩm chất đều không chê vào đâu được, gia thế cũng tốt.
Cậu hai mươi tư tuổi đã lên chức tiểu đoàn trưởng, nhiệm vụ lần này lại lập công lớn, trong danh sách sĩ quan được thăng chức đợt này có tên Từ Chiêu, nội bộ đã quyết định rồi, chỉ là tạm thời chưa công bố.
Tục ngữ nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Từ Chiêu đã đến tuổi kết hôn rồi, chuyện này nếu thành, cho dù là đối với nhà mẹ đẻ của vợ Châu Chính ủy hay là với bản thân Châu Chính ủy đều có lợi.
Vì nhà họ Từ ở quân khu thủ đô là gia đình có tiếng tăm, có thể leo lên nhà họ Từ, sau này có thể bớt đi không ít đường vòng.
Châu Chính ủy nhớ lần trước giới thiệu cho Từ Chiêu một nữ bác sĩ, ngàn dặn vạn dặn bảo anh nhất định phải đến gặp mặt cô gái nhà người ta, ai ngờ anh chàng này nói bận, bảo có nhiệm vụ rồi bỏ đi.
Việc này tức đến nỗi ông muốn mắng cũng không tìm được người.
Sợ lại xảy ra tình huống tương tự, Châu Chính ủy dặn đi dặn lại:
"Cậu không được vắng mặt nghe chưa?"
Linh cảm trước khi đến của anh quả nhiên không sai, Từ Chiêu day trán, cảm thấy đau đầu:
"Thôi đừng gán ghép lung tung nữa, cháu có vị hôn thê rồi."