Từ Chiêu về đến ký túc xá, trước tiên anh xem thư nhà trước.
Ở trong thư cha anh nhắc đến việc đã đính hôn cho anh, thời gian gấp rút, bảo anh nhanh chóng đến thành phố Minh Giang đón người.
Ông còn đặc biệt dặn dò anh phải có thái độ tốt, đừng lạnh lùng, nếu dọa chạy con dâu tương lai thì về nhà cha sẽ cho anh biết tay.
Anh nhíu mày, cảm thấy cha mình thật không đáng tin cậy, ép buộc hai người xa lạ đến với nhau, anh còn chưa biết mặt mũi cô gái nhà họ Khương kia ra sao mà. Lúc này anh cảm thấy như mình bị cha bán đi vậy.
Anh lại mở bức thư kia ra, trên phong bì có ghi tên người gửi - Khương Quốc Tân, cái tên này nghe quen quen, hình như anh đã nghe ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời hiện tại lại không nhớ ra.
Một tờ giấy mỏng rơi ra từ bên trong, chữ viết trên thư có chút nguệch ngoạc.
Từ Chiêu đọc lướt rất nhanh, anh vừa đọc vừa nhíu mày.
Trương Hướng Tiền tò mò, không nhịn được mà lại gần, anh ta vươn cổ muốn xem trong thư viết gì, nhưng Từ Chiêu đã nhanh tay lẹ mắt né tránh đi.
Từ Chiêu gấp bức thư lại, cất vào túi áo, rồi nhanh chóng lên lầu.
Vẫn cảnh giác như vậy!
"Tiểu nhân!" Trương Hướng Tiền lẩm bẩm.
Anh ta nhớ nhà Từ Chiêu ở thủ đô, không phải ở thành phố Minh Giang, đưa tay định gọi anh lại hỏi xem có chuyện gì xảy ra không?
Anh rất tò mò nha!
Từ Chiêu - người luôn bình tĩnh, điềm đạm như vậy mà vừa nãy khi đọc bức thư ấy mà sắc mặt cũng thay đổi.
********
Lại nói đến hai chị em nhà họ Khương.
Hai người vất vả dọn dẹp nhà cửa xong.
Hiện tại trong nhà chỉ có một chiếc giường, lại còn bị đập thủng một lỗ.
Khương Tuệ Hàm nhìn cái lỗ đó, cô rất buồn phiền.
Cuối cùng, Khương Nhạc Vân không biết từ đâu tìm ra một tấm ván gỗ, lót lên cái lỗ lớn đó, vừa vặn che được lỗ hổng.
Có điều chỉ là hai bên thấp, ở giữa nhô lên, đúng là sẽ không bị rơi vào lỗ khi ngủ, nhưng nằm ngủ trên đó bị cộm rất khó chịu.
Nhưng điều kiện hiện tại khó khăn, chỉ có thể tạm chấp nhận như vậy, ít nhất cũng có thể nằm lên đó mà không bị kẹt.
Trong nhà ngoài còn lại ba củ khoai lang đã nảy mầm, họ không còn gì để ăn nữa.
Hai chị em nhìn nhau, tiếng bụng đói kêu ùng ục, ùng ục vang lên trong căn phòng trống rỗng.
Khương Nhạc Vân nhìn chằm chằm ba củ khoai lang trên mặt đất, cau mày, cậu lo lắng cho ngày mai.
Ăn xong bữa tối nay là trong nhà hết lương thực rồi, chị gái còn bị thương, cậu bé tay chân nhỏ bé, đi ra ngoài tìm việc cũng chẳng ai nhận.
Là con trai duy nhất trong nhà, Khương Nhạc Vân rất có ý thức làm chủ gia đình, cậu muốn góp sức cho gia đình. Có điều bây giờ cậu còn nhỏ, thực sự không nghĩ ra cách nào để giải quyết khó khăn này.
Khương Tuệ Hàm xoa xoa tóc em trai:
"Em lúc nào cũng lo lắng cau mày thế này! Trông sắp thành ông cụ non rồi đấy, đừng lo lắng, chị sẽ nghĩ ra cách."
Cho dù cô cũng rất phiền muộn vì sinh kế trong nhà, nhưng cô là người lớn, nhất định phải gánh vác gia đình này, không thể để một đứa trẻ bảy tuổi cùng lo lắng được.
Khương Nhạc Vân mong đợi hỏi: "Cách gì ạ?"
Hỏi trúng điểm mấu chốt, Khương Tuệ Hàm chần chừ, nghiêm túc lừa gạt:
"À, tạm thời chị vẫn chưa nghĩ ra, cần một chút thời gian, nhưng kiểu gì cũng sẽ nghĩ ra thôi."
Khương Nhạc Vân mím môi, nhìn dáng vẻ có chút chột dạ của chị gái, cậu không quá tin tưởng lời cô nói, nhưng cũng không tiện vạch trần chị gái.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ, vẻ mặt buồn bã gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Trên đầu có vết thương không thể gội đầu, Khương Tuệ Hàm chỉ có thể tắm rửa đơn giản, ban ngày bận rộn hồi lâu khiến cơ thể đã mệt mỏi nhưng nằm xuống cô đau đầu không ngủ được, hơn nữa chăn có mùi lạ, còn lấm lem bụi đất.
Cô có chút bệnh thích sạch sẽ, không chịu nổi giường bẩn, nhưng bất đắc dĩ tình huống không cho phép, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thời tiết nóng nực, cảm giác trên người lại nhớp nháp khiến Khương Tuệ Hàm ngủ không được, đầu óc càng rối bời.
Cô sờ khối bạch ngọc đeo trên cổ, không nhịn được bắt đầu suy nghĩ con trai của bạn cha có đến hay không?
Trong di thư cha viết là cuối tháng năm gửi đi, bây giờ đã là tháng tám rồi, hơn hai tháng trôi qua mà không có bất kỳ tin tức hồi âm gì.
Cô đoán, có thể là thư bị lạc mất trên đường gửi hoặc là người kia nhận được thư, nhưng không hồi âm. Chắc hẳn là anh muốn giữ thể diện cho hai nhà, không trực tiếp từ chối.
Nếu là cô có lẽ cũng sẽ làm như vậy, ai muốn kết hôn với một người xa lạ chứ!
Tình huống hiện tại của nhà họ Khương giống như một vũng bùn lầy, nói là cực kỳ tồi tệ cũng không quá đáng, nhảy vào rất khó mà độc thiện kỳ thân.
Thậm chí sẽ bị liên lụy càng lún càng sâu, ai cũng có tâm lý tránh họa, việc không đến cũng không thể hoàn toàn trách người ta được.
Đêm nay trăng rất tròn, ánh trăng trắng xuyên qua cửa sổ nhỏ chiếu vào, Khương Tuệ Hàm giơ ngọc bội trong tay ngắm chăm chú nhìn. Khối bạch ngọc này nhìn qua trong suốt long lanh, rất đẹp, ngoài ra cô không nhìn ra được gì khác.
Nghĩ nghĩ, cô lặng lẽ đứng dậy xuống giường, vô ý đá phải một chiếc ghế gỗ nhỏ dưới chân, cô giật mình quay đầu nhìn về phía giường, thấy em trai Khương Nhạc Vân ngủ rất say không có chút dấu hiệu nào là giật mình tỉnh lại.