"A?"
Giấc mơ một khi bị phá nát, Mễ Điềm Điềm có thể dùng mắt trần nhìn thấy mà trở nên uể oải.
Lúc này, Mễ Thiên Ân đi lên phía trước, rất trượng nghĩa vỗ vỗ vai em gái, nói: "Điềm Điềm không sao đâu, gà trống lớn cũng không tệ, sau này mỗi ngày gọi em rời giường, ha ha. Chỗ này của anh còn có một quả trứng, chờ anh nói mẹ chưng canh trứng gà, phân cho em một nửa."
Cậu phân một nửa trứng gà cho em gái, sau này có thể chơi cùng con gà con rồi.
Mễ Điềm Điềm nghe xong lời này, cảm thấy cũng có chút đạo lý, liền không ủ rũ nữa, hai người hào hứng thảo luận nên làm sao bố trí cho con gà con, để nó có thể ở nhà mới thoải mái một chút.
Bà cụ Mễ thấy hai người tự mình tự chơi, liền không thèm quan tâm bọn họ, xoay người trở về trong phòng mình, từ trong tủ đã khóa lại lấy ra mấy khối bánh khô đóng gói, đi ra cửa sát vách tìm Đường Ngọc Lan.
"Sao bà lại sang đây?" Đường Ngọc Lan vừa vặn đang cho gà ăn, nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn lên phát hiện người đến là bà cụ Mễ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT