Bến tàu bận rộn.
Một chiếc thuyền lái từ Cảnh Thành tới chậm rãi dừng ở sát bên bờ, đợi đến khi buồng nhỏ trên tàu được mở ra, người trên thuyền mới kết bè kết lũ đi lên bờ.
Khi đi khí thế bọn họ vội vã, bọn họ xách theo hành lý, chân bước nhanh, cũng không rảnh để bận tâm xem phong cảnh xung quanh thế nào. Cũng có người khí thế thong dong, hết nhìn đông lại nhìn tây, dường như cứ bước một bước lại dừng lại như hiếm lạ mọi chuyện vậy.
Đi cuối cùng giữa đám người là một người phụ nữ què chân. Tóc người phụ nữ ấy đã bạc, dường như đã lâu lắm rồi không chải tóc cẩn thận vậy, lộn xộn quấn một búi tóc nhỏ ở phía sau gáy, lại bởi vì quấn quá nhanh nên chỗ mép tóc có vẻ hơi sít chặt. Vẻ mặt tái nhợt bị những nếp nhăn đầy mặt che đi, dấu vết xanh đen dưới mắt cũng chứng tỏ người phụ nữ này không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Bây giờ là mùa xuân năm 1990. vừa qua năm mới chưa được một tháng, gió lạnh thổi vào mặt sẽ khiến người ta không kiềm được mà co ro lại mấy lần. Nhưng trình độ lạnh như vậy đối với Tiêu Tuệ mà nói thì nhiệt độ này bà ta đã sớm quen rồi.
Nhìn cảnh đường phố vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mắt, Tiêu Tuệ không kiềm được mà bật khóc. Mười mấy năm trước, cũng chính từ nơi này, bà ta đã rời khỏi tỉnh Vân để đến Cảng Thành, lúc ấy đã ôm suy nghĩ vĩnh viễn cũng không quay lại đây, bởi vậy lúc đi cũng không ngoảnh đầu lại nhìn. Nhưng chưa đến một năm, bà ta đã hối hận sâu sắc về quyết định này.
Quyết định này nảy sinh đã tách rời rất lớn bà ta với cuộc đời vốn bình yên suôn sẻ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT