Bộ dáng ngo ngoe rục rịch muốn được ăn kia của Mễ Thiên Duệ khiến Mễ Điềm Điềm thiếu chút nữa đã cười ra tiếng. Mễ Điềm Điềm đi tới, dưới ánh mắt khiếp sợ của Mễ Thiên Duệ nhanh chóng lấy ra một con tôm thơm ngào ngạt trong đĩa tôm, đặt ở trong tay Mễ Thiên Duệ: "Mau cầm đi, vụng trộm ăn, nhưng ngàn vạn lần đừng cho bà nội bọn họ nhìn thấy!"
Nói xong, Mễ Điềm Điềm còn giống như không có việc gì, nắm lấy mép đĩa lắc lắc, làm cho chỗ trống vốn thiếu một con tôm lại được lấp đầy lần nữa.
Mễ Thiên Duệ cầm tôm trong tay, đột nhiên không biết làm sao, vậy mà... , vậy mà còn có thể như vậy hả?? Hơn nữa người làm ra loại hành vi này, dĩ nhiên chính là chị nhỏ tuyệt vời nhất trong lòng cậu??
Tuy rằng Mễ Thiên Duệ không có nghĩ tới Mễ Điềm Điềm sẽ làm như vậy, nhưng hành động như vậy của Mễ Điềm Điềm cũng không khiến Mễ Thiên Duệ cảm thấy phản cảm.
Mễ Thiên Duệ nghe xong Mễ Điềm Điềm nói thì dùng sức gật gật đầu, nở một nụ cười thật vui vẻ với Mễ Điềm Điềm, sau đó thì cúi đầu đầu tập trung ăn tôm.
Bởi vì lo lắng bị những người khác trong nhà nhìn thấy, một loạt động tác của Mễ Thiên Duệ thoạt nhìn kỳ thật có chút lén lút, chỉ là bản thân cậu cũng không phát hiện ra mà thôi.
Mễ Điềm Điềm một mực ở bên cạnh chiếu cố Mễ Thiên Duệ, cách đó ước chừng sáu bảy thước, Mễ Điềm Điềm nhìn thấy bà cụ Mễ đang cười như không cười mà nhìn cô, Mễ Điềm Điềm khẽ sửng sốt một chút, nhưng sau đó cô lại nháy nháy mắt với bà cụ Mễ, trông vừa nghịch ngợm lại vừa ranh mãnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play