Sau vài câu trả lời lấy lệ, một đoàn người lại đi đến một con đường rẽ nhánh, người nói chuyện phiếm với gia đình họ ở đầu khác, vì thế ông ta đã chào họ rồi rời đi. Sau khi ông ta đi khỏi, xác định ông ta không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ nữa, Mễ Điềm Điềm mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Con cảm thấy Đại Hắc rất tốt, tại sao mọi người lại ghét bỏ như vậy?"
"Đại Hắc" là cái tên mà cô đã đặt cho cánh cổng hồi nhỏ, vẫn giữ cho tới hiện tại. Mặc dù việc đặt tên cho đồ vật không có sinh mệnh rất kì quặc, nhưng bao nhiêu năm nay người nhà họ Mễ đều đã quen rồi.
Mễ Thiên Hạo thuận theo ý tứ của Mễ Điềm Điềm mà an ủi: "Không sao, những người khác ghét bỏ thì kệ người ta, nhà chúng ta không ghét bỏ nó là được. Nói thật là anh cảm thấy ngoại trừ vừa đen vừa nặng ra thì Đại Hắc rất tốt."
Mễ Điềm Điềm gật đầu, cả thấy anh trai mình nói đúng, việc gì họ phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác? Vì vậy đợi đến khi họ đi tới cổng nhà, cô còn đặc biệt tiến lên vuốt ve cánh cổng đen, trong lòng nghĩ khoảng thời gian này Đại Hắc thật sự đã phải chịu ấm ức rồi.
Nhưng vuốt một lúc, cô cảm thấy cảm giác trên tay mình dường như không đúng lắm, không giống với cảm giác thô ráp trước kia, lần này cô cảm nhận rõ ràng cánh cổng đen đã nhắn mịn hơn nhiều.
Mễ Điềm Điềm "ấy" một tiếng, sáp gần lại quan sát, nhưng lại phát hiện lớp vỏ gỗ bên ngoài dường như được phủ một lớp gì đó như dầu mỡ căng bóng, bóng loáng, đây là thứ mà trước kia không có.
"Kì lạ thật, bà nội và mọi người cố ý đánh bóng cho Đại Hắc sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play