Nghe xong lời giải thích, sự nghi ngờ cuối cùng trong lòng Đường Lâm Khê cũng biến mất, cậu mỉm cười ngoắc tay với Mễ Điềm Điềm, thể hiện rằng bản thân tuyệt đối sẽ không nói ra.
Hai người không biết từ khi nào đã đi tới cổng lớn của nhà họ Mễ, đi qua cánh cổng đen to lớn bên ngoài, Mễ Điềm Điềm phát hiện ra bóng dáng của Mễ Thiên Ân, cô lập tức phồng má, kêu to chạy lên phía trước.
"Anh Thiên Ân, sáng nay anh chạy đi đâu vậy, em thức dậy đã không nhìn thấy anh đâu rồi, hôm qua chúng ta không phải đã hẹn trước hôm nay cùng chơi bịt mắt bắt dê sao?"
"Hả?" Mễ Thiên Ân bị Mễ Điềm Điềm trách móc như vậy mới nhớ ra chuyện hôm qua đã đồng ý với em gái, nhưng sáng sớm hôm nay cậu giống như mất trí nhớ vậy, vừa mở mắt ra đã một lòng muốn đi tìm chúng bạn chơi, quên sạch trơn chuyện đã hẹn ngày hôm qua. Mãi đến khi Mễ Điềm Điềm nhắc tới, cậu mới chậm chạp nhớ lại, hầy, hôm qua đúng là cậu đã hứa hẹn chuyện này với Điềm Điềm!
"Anh xin lỗi mà, Điềm Điềm, anh sơ ý quên mất." Mễ Thiên Ân xin lỗi, vẻ mặt áy náy,"Chiều nay anh sẽ không ra ngoài nữa, anh sẽ chơi cùng các em có được không?"
Nếu nói là tức giận thì Mễ Điềm Điềm cũng không tức giận lắm, dù sao thì cô vẫn còn một người bạn cố định nên không thiếu người chơi cùng. Hơn nữa vừa nghĩ tới bởi vì không chơi cùng họ nên Mễ Thiên Ân vừa hay đã bỏ lỡ một loạt hành động của Tiền Giai Dung, không hóng được náo nhiệt thì cô lại cảm thấy có chút hả mê, đáng tiếc quá đi mà!
Có điều nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu như bọn họ có rất nhiều người chơi ở sân phơi thì Tiền Giai Dung chắc chắn sẽ không đến đó, nếu như vậy thì chuyện hôm nay cũng coi như là một loạt sự trùng hợp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT