Mễ Phong Thu phải gọi là vô cùng tức giận, thiếu chút nữa đã đuổi theo đánh cho bọn họ một trận.
Mễ Phong Thu đang tức giận, đột nhiên cảm giác vạt áo của mình bị người kéo kéo, cúi đầu nhìn, phát hiện Mễ Điềm Điềm đang đứng ở bên chân ông, vẻ mặt đáng yêu nhìn ông.
"Ông già ơi, ông không cần tức giận nha." Mễ Điềm Điềm nghiêm túc an ủi Mễ Phong Thu.
Được cô cháu gái nhà mình an ủi như vậy, Mễ Phong Thu làm sao còn có thể tức giận được nữa. Mễ Phong Thu xoa xoa đầu Mễ Điềm Điềm, cười hỏi Mễ Điềm Điềm sao cũng đến đây.
"Cháu đến gọi cha cháu về nhà ăn cơm!" Mễ Điềm Điềm nói, cô còn nhịn không được khoe khoang thu hoạch của bọn họ ở trên núi,"Ông ơi, hôm nay chúng cháu hái được rất nhiều trái cây ở trên núi nha, có táo, có lê, còn có hạnh tử, đều rất ngon, chờ buổi chiều, cháu cùng các anh các chị đưa qua cho ông một chút nha!"
Mễ Phong Thu cũng không có cự tuyệt tâm ý của Mễ Điềm Điềm, ngược lại ông còn nhắc tới một chuyện khác: "Vậy thì ông đúng là phải nhờ vào Điềm Điềm mới có lộc ăn rồi, đúng rồi, ông nghe cha cháu nói, dấu chân kia là do Điềm Điềm phát hiện thấy, đây là thật sao?"
Mễ Điềm Điềm chớp chớp mắt, sửa lại cho đúng: "Là cha cháu dẫn chúng cháu qua nơi đó trước, sau đó Điềm Điềm mới nhìn thấy dấu chân kia." Cho nên nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là cha cô mới đúng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play