Đường Lâm Khê lặng lẽ chú ý đến những người khác, anh phát hiện dường như bọn họ không nhận ra điều khác thường nào, giống như chỉ có anh có thể cảm nhận được hơi ấm kia.
Anh quay đầu lại, yên lặng nhìn Mễ Điềm Điềm. Anh thầm đoán, không lẽ kiếp trước Điềm Điềm là mặt trời nhỏ? Nếu không sao cô có thể ấm áp đến vậy!
Cho dù là bởi vì cảm giác thoải mái này, anh cũng không muốn cách Mễ Điềm Điềm quá xa. Huống hồ vốn dĩ anh rất thích ở chung với Mễ Điềm ĐIềm.
Mễ Húc Quang dẫn một đám con nít đi đến chân núi của ngọn núi cao nhất phía đông thôn. Gió thu nhuộm ngọn núi thành màu vàng nhạt, ở giữa còn có chút xanh. Cây cối ở trên núi cao ngất, xanh um, khoảng cách giữa các cây với nhau không xa lắm, đổ bóng che khuất cả ánh sáng, điều này chứng tỏ đường lên núi không dễ đi.
Trước khi đi lên, Mễ Húc Quang lại quay đầu hỏi một lần: "Mấy đứa muốn đi lên thật sao? Đường khó đi, có lẽ sẽ rất mệt, nếu như bây giờ mấy đứa từ bỏ thì chúng ta sẽ chọn ngọn núi thấp hơn."
Nhưng không ai có ý định lùi bước, bao gồm Mễ Điềm Điềm và Ôn Mộng Thần.
"Thật là, chú chịu thua mấy đứa rồi. Chúng ta xuất phát thôi!" Mễ Húc Quang cố ý thở dài một hơi, ông dẫn theo bọn nhỏ lên núi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play