Bọn nhỏ không hề có ý kiến với việc có người lớn đi cùng. Trái lại, bọn nhỏ đã rất quen thuộc với việc có người lớn xung quanh bảo vệ chúng, điều này chứng tỏ bọn nó có thể chơi đùa thoải mái, chỉ cần không gặp nguy hiểm quá lớn thì bọn chúng muốn chơi thế nào cũng được.
Ôn Mộng Thần còn cảm thấy việc này rất mới lạ, cậu nghĩ, chú Mễ là người trưởng thành nên sức lực lớn hơn đám con nít như bọn họ nhiều, đến lúc đó, nếu có phát hiện thứ gì thì ông cũng có thể lấy giúp. Tưởng tượng như vậy, cậu thấy rất có lời!
"Vậy cha, chúng ta mau đi thôi!" Sau khi đồng ý để Mễ Húc Quang tham gia, Mễ Điềm Điềm lập tức thúc giục. Cô rất chờ mong việc lát nữa mình có thể lên núi thu hoạch đồ vật.
Hôm qua bà nội của cô nói trên núi gần đó có rất nhiều cây ăn quả dại, mùa thu đến rồi, có không ít cây đã ra trái chín.
"Ha hả, đừng gấp, hôm nay cha dẫn mấy đứa đến nơi này hay lắm." Mễ Húc Quang nói: "Nhưng trước khi đi, chúng ta còn phải mang những công cụ khác.
Mễ Húc Quang giống như diều hâu bắt gà con, một đám "gà con" đi theo sau ông. Ông dẫn một đám gồm chín đứa trẻ, mỗi đứa cầm một cây gậy trúc dài bằng cánh tay, lại lấy một cuộn chỉ trắng trong rổ kim chỉ của Thái Kiều Chi, sau đó ông đi đến kho hàng lấy móc câu để câu cá, rồi lại tìm một thùng nước bỏ vợt thủ công vào. Cuối cùng, ông vung tay lên, dẫn bọn nhỏ ra cửa.
Sau khi cầm lấy gậy trúc, anh hơi đoán được rồi, rồi anh thấy Mễ Húc Quang tìm chỉ với móc câu, anh thầm kích động, đợi đến khi sắp xuất phát, anh nhịn không được hỏi: "Cha, cha định dẫn bọn con đi câu cá sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play