Thật đáng tiếc, cơ hội không đợi một ai, đã bỏ lỡ thì chính là đã bỏ lỡ.
Rất nhanh sau đó, Nguyệt Nguyệt chạy ra từ bên trong, cầm một tập giấy trắng dày cộp và một cây bút chì, nhét thẳng vào tay Mễ Điềm Điềm.
"Chị Điềm Điềm, cho chị này, chúng mình nhanh bắt đầu vẽ đi!"
Mễ Điềm Điềm nhận lấy công cụ, gật đầu, tìm một gò đá khá bằng phẳng gần đó, trải giấy lên, bắt đầu vẽ. Thấy vậy, Nguyệt Nguyệt cũng ngồi xổm ngay bên cạnh Mễ Điềm Điềm, vừa thì thầm với Mễ Điềm Điềm kiểu váy mà cô ấy muốn, vừa tò mò xem bản vẽ của Mễ Điềm Điềm.
Trước sự ngạc nhiên của Mễ Điềm Điềm, chiếc váy mà Nguyệt Nguyệt muốn không phải là kiểu bình thường cô ấy đang mặc, mà là chiếc váy bồng lớn biểu công chúa với những họa tiết tinh xảo và phức tạp, giống như chiếc trên người con búp bê mà Ôn Mộng Thần tặng cô, vô cùng lộng lẫy.
Đây là lần đầu tiên Mễ Điềm Điềm vẽ một chiếc váy như vậy, cô đã dồn hết tâm sức vào đó, vẽ đến quên mình. Ngoài những yếu tố mà Nguyệt Nguyệt đã nói trước, cô y cũng đã thêm rất nhiều chi tiết vào váy dựa trên ấn tượng đầu tiên của cô về Nguyệt Nguyệt, cô cảm thấy rằng Nguyệt Nguyệt sẽ thích những chi tiết đó.
Rồi dần dần, những lời tiếng thảo luận xì xào bên tai vô thức biến mất, những cậu nhóc lúc trước đứng bên cạnh Ôn Mộng Thần xem bản thiết kế áo vest cũng lặng lẽ vây lại gần, đứng đằng sau Mễ Điềm Điềm và Nguyệt Nguyệt thò đầu ra nhìn, trong ánh mắt là sự yêu thích cùng tò mò, đứng bên cạnh thầm thán phục Mễ Điềm Điềm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play