"Mẹ thấy mấy người này nên bị bắn chết! Bọn họ làm gì vậy? Dám bắt cóc trắng trợn mấy đứa nhỏ từ tay cha mẹ bọn chúng, còn không biết là muốn đưa bọn nhỏ đến đâu, đều là được cha mẹ nuôi, bọn họ làm vậy không sợ bị trời phạt..." Bà cụ Mễ căm phẫn phát biểu quan điểm của mình. Đối với chuyện này, bà rất tức giận, nếu bà cũng rơi vào tình huống như vậy, bà cảm thấy nắm tay của mình sắp trở nên cứng rắn.
Bà còn định nói thêm gì đó thì bị con trai cả kéo vạt áo.
"Mẹ, mẹ mau nhìn Điềm Điềm..." Giọng nói tràn ngập sự lo lắng.
Bà cụ Mễ nghe vậy thì nhìn lại, bà lập tức bật dậy.
"Điềm Điềm, sao cháu lại khóc?"
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Mễ Điềm Điềm rơi nước mắt, cô khóc không thành tiếng, con mắt mở to như búp bê Tây Dương không có linh hồn, làm ai nhìn vào cũng cảm thấy thương tiếc.
Bà cụ Mễ bị dọa sợ, không đoái hoài đến chuyện không vui vừa rồi, bà nhanh chóng ôm Mễ Điềm Điềm vào lòng, vừa ôm vừa dỗ dành. Nhưng phải mất mấy phút sững sờ thì Mễ Điềm Điềm mới dần đáp lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play