Mễ Điềm Điềm không nghĩ tới, bà thực sự sẽ bị anh kéo ra ngoài, đồng ý cùng bọn họ đi dạo. Lúc biết được tin này, cô còn lo lắng nhìn thoáng qua chỗ của bác cả, sợ người cảm thấy cô đơn khi bọn họ rời đi. Thế nhưng rất nhanh, bà lại dẫn bọn họ đến nhà bà cụ Đường sát vách một chuyến, giao bác cả cho bà cụ Đường, điều này cũng làm Mễ Điềm Điềm cảm thấy yên tâm.
Chờ khi về đến nhà, ba đứa trẻ rất đã háo hức chuẩn bị lấy đồ ra cửa chơi.
Mỗi người một giỏ trúc nhỏ, xẻng nhỏ do chính tay ông làm, cùng lưới đánh cá nhỏ, chuyên môn dùng để đánh bắt cá nhỏ bên dòng suối. Mễ Thiên Ân lại từ trong phòng mình tìm được ba cái túi rỗng, chia cho Mễ Điềm Điềm cũng Đường Lâm Khê mỗi người một cái, nói là dùng để nhặt quả dại trên đường. Hai người cùng nhau cảm ơn khi nhận túi, biểu thị anh/em Thiên Ân nghĩ rất chu đáo!
Bà cụ Mễ hăng hái bừng bừng nhìn ba đứa nhỏ bận rộn, chờ lúc phản ứng kịp, phát hiện bản thân cũng có chuẩn bị một ít. Một giỏ trúc cao, có thể đeo ở trên lưng, có nắp, dùng để che đồ bên trong lại, cái gì cũng không thấy được. Trong sọt còn có thêm một túi vải, đây là số thóc lúc trước định dùng làm lương thực dự phòng, cùng với một cái cuốc, được dùng đá mài trước rồi cột vào cái tay cầm bằng gỗ.
Mễ Điềm Điềm với Mễ Thiên Ân cùng Đường Lâm Khê ngạc nhiên nhìn bà cụ Mễ bày đồ ra bên chân, cô nhịn xúc động hướng hai người kia nháy mắt, xem đi xem đi, tôi đã nói người lớn nhiều sức lực, thấy mấy thứ bà mang ra, so với ba người họ còn to hơn!
"Nhìn cái gì mà nhìn, các cháu đã chuẩn bị xong hết đồ chưa?" Bà cụ Mễ bị đám cháu nhìn như vậy cảm thấy có chút xấu hổ, nên giọng nói ra cũng không được tự nhiên.
"Ha ha, bà của chúng ta đã chuẩn bị xong hết rồi, xuất phát thôi!" Mễ Thiên cười toét miệng, cậu phát hiện, vừa rồi bà xấu hổ!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play