Bà cụ Mễ trầm mặc một lúc lâu mới mang theo sắc mặt không được tốt mà lên tiếng bảo đảm với Mễ Ninh Ninh: "Chuyện này bà biết rồi, đợi tối mẹ con về, bà sẽ nói lại với nó. Thật là, sao lại không quan tâm đến con mình như vậy được cơ chứ!"
Nửa câu sau bà nói rất nhỏ, hiển nhiên là cảm thấy bất mãn với Tiêu Tuệ.
"Vâng, cháu cảm ơn bà!" Mễ Ninh Ninh nín khóc mỉm cười. Trong suy nghĩ của cô ấy, bà nội chính là người mà lời nói có trọng lượng nhất trong nhà, nếu như bà mở lời thì mẹ nhất định sẽ nghe theo nhỉ? Như vậy thì có phải mẹ sẽ lại thích họ hay không?
Thái Tiểu Đào khôi phục lại tinh thần từ trong suy nghĩ riêng của mình, nghĩ một lát rồi nói hộ cho Tiêu Tuệ vài câu: "Mẹ, chắc em dâu không cố ý làm vậy đâu, có lẽ chính bản thân em ấy cũng không chú ý đến. Dạo này thời tiết nóng nực, công việc trên đồng lại bận, có thể là em ấy mệt quá nên không chú ý đến cảm nhận của ba đứa trẻ thôi."
Bà cụ Mễ không tin tưởng lời Thái Tiểu Đào nói cho lắm, trên đồng thì bận rộn đến đâu được? Mấy năm trước cũng sống như vậy, bây giờ lại thấy bận rộn, không thể nào! Bà biết Thái Tiểu Đào xuất phát từ lòng tốt mới nói thay cho Tiêu Tuệ, cho nên bà chỉ "ừ" một tiếng chứ không tỏ thái độ.
Sau khi xác định Mễ Ninh Ninh đã không còn khóc nữa, bà cụ Mễ bảo lũ trẻ tiếp tục chơi trong sân, còn bản thân thì dẫn Thái Tiểu Đào vào nhà.
Hôm nay trời nóng thật, con dâu cả đang mang thai thì không nên phơi nắng bên ngoài nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT