Một trận tiếng vang rầm rầm, bát nước còn lưu lại dấu vết thức ăn lúc nãy nhanh chóng biến thành một đống mảnh vụn. Ánh mắt Triệu Hồng Diệp thoáng cái trừng lớn, bà ta nhìn chằm chằm đống mảnh vụn kia mà cảm thấy đau lòng vô cùng. Trong lòng nghĩ Trương Xảo Lan này đập không phải bát mà là mạng của bà ta!
Một bát nước còn tốt biết bao nhiêu, cư nhiên bị người phụ nữ nhẫn tâm này đập nát!
"Được rồi, bà cũng đừng diễn nữa, chỉ một câu, rốt cuộc bà có bồi thường tiền hay không!" Bà cụ Mễ cũng mặc kệ Triệu Hồng Diệp phản ứng thế nào, cầm cái chày cán bột trên tay, ánh mắt bà thì lại thỉnh thoảng nhìn vào mấy cái chén còn lại trên bàn, ý tứ uy hiếp vô cùng rõ ràng.
Triệu Hồng Diệp làm sao còn dám tiếp tục cứng miệng nữa, bà ta sợ mình lại do dự một lát, toàn bộ bát đĩa trên bàn đều sẽ bị hỏng hết, vì thế bà ta vội vàng nói: "Bồi thường thì bồi thường! Nhưng nhà tôi không có tiền, bồi thường cả một bộ quần áo thì không bồi thường được, chỉ có thể bồi thường cho bà một tấm vải, bà có muốn hay không!"
Bà cụ Mễ nghe xong, hai mắt lúc này mới tỏa sáng, cái bồi thường này so với bà dự liệu tốt hơn nhiều, cũng không biết Triệu Hồng Diệp này nghĩ như thế nào, cư nhiên dám lấy vải ra bồi thường cơ đấy.
Chờ Triệu Hồng Diệp trở về lấy vải mà bà ta nói dùng để bồi thường ra, bà cụ Mễ lại càng thêm vui vẻ, ai nha, cư nhiên vẫn là một khối vải bông nhỏ. Tuy rằng dài rộng đều chỉ có chừng một thước, nhưng cẩn thận một chút thì cũng có thể làm cho Điềm Điềm một cái áo sam nhỏ.
Bà cụ Mễ nhanh chóng cầm lấy tấm vải vào trong tay mình, cũng không chào hỏi, xách theo cái chày cán bột, nhanh chóng rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT