Xe bò lảo đảo chạy trên con đường nhỏ, chưa đến một giờ đã dừng ở cổng thôn, Đường Ngọc Lan và Mễ Húc Quang nhảy xuống xe bò, lại ôm Đường Lâm Khê hơi say xe xuống.
Đường Ngọc Lan thấy tinh thần Đường Lâm Khê không tốt lắm, muốn ôm cậu đi, nhưng bị Đường Lâm Khê từ chối.
"Dì, con không sao đâu, có thể tự đi được." Vẻ mặt cậu chống cự nói.
Năm nay, cậu đã sáu tuổi, đã là một cậu bé rồi, sao còn có thể để cho người ta ôm chứ?Với lại, dì đã vất vả đi đón cậu như vậy, cậu không thể làm cho người ta mệt mỏi hơn nữa.
Đường Ngọc Lan thấy Đường Lâm Khê thật sự không muốn được ôm, chỉ có thể từ bỏ, dặn dò nếu cậu thật sự cảm thấy không thoải mái, thì phải nói với bà ta. Nhà bọn họ cách cổng làng không quá xa, nhưng đi bộ cũng mất vài phút.
Đường Lâm Khê kiên quyết tỏ vẻ, cậu có thể.
"Ha ha, đứa nhỏ này giỏi nha." Mễ Húc Quang ở bên cạnh khen một câu, dù sao tối thiểu cũng không phải là người yếu ớt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT