Lộc Tình và Bảo Hiên lập tức hình dung được thiếu bao nhiêu linh thạch, đó chính là... nhiều ơi là nhiều!

Hai nhãi con vốn chẳng tha thiết gì chuyện tu hành, giờ cũng không dám lơ là nữa. Lúc tiên sinh giảng bài, hai nhãi con mở to đôi mắt, nghe chăm chú vô cùng.

Nhưng không phải cứ chăm chú là có thu hoạch.

Lại một ngày nữa trôi qua, trở về tiểu viện, Bảo Hiên nằm lăn lộn trên giường khóc hu hu: "Hu hu... Vì sao không giữ được, linh khí không giữ được hu hu..." Hắn khóc như thể bánh sữa từ nay về sau đã rời xa hắn, không bao giờ trở lại nữa.

Lộc Tình cũng mắt ngấn lệ, khóc không "hào phóng" như Bảo Hiên, chỉ ôm Lộc Châu vẻ mặt tủi thân:

"Lộc Châu, có phải ta tư chất không tốt không? Không có ngộ tính ư? Nếu ta không thể tu hành thì làm sao bây giờ huhu..."

Lộc Châu thầm nghĩ, nếu lời này mà nói ra ngoài, hai nhãi con phỏng chừng bị người ta đánh cho ấy chứ.

Rõ ràng, đến giờ đinh ban vẫn chưa ai dẫn khí nhập thể được, Bính ban cũng chỉ mới có 2 người.

Lộc Tình và Bảo Hiên còn bị hoảng sợ, thần hồn chưa vững, tốc độ của chúng đã có thể so với đơn linh căn rồi.

Lộc Châu nghe Kiều Bách nói, những tán tu linh căn và tư chất không tốt ngoài kia, có khi mất nhiều năm mới dẫn khí nhập thể được, thế là còn may mắn chán.

Có những người Tứ linh căn, Ngũ linh căn có khi phải mất mười mấy năm mới nhập đạo được.

Nhưng Lộc Châu không dại gì đem lời này ra an ủi hai nhãi con, kẻo lại làm chúng mất hết động lực.

Lộc Châu cảm thấy, hai nhãi con sở dĩ chưa ngộ ra cơ hội nhập đạo, có lẽ là do còn quá nhỏ, tuy rằng không có bánh sữa, nhưng vẫn còn linh quả và cá khô để "chắp vá", chẳng có chút cảm giác nguy cơ nào.

Nàng nghĩ ngợi một lát, vô cùng chu đáo túm hai nhãi con dậy: "Ta có cách giúp các ngươi dẫn khí nhập thể!"

Bảo Hiên đang khóc lóc và Lộc Tình đang ỉu xìu lập tức trợn tròn mắt, nín thở lắng nghe Lộc Châu nói.

Lộc Châu mặt nhỏ nghiêm túc, trịnh trọng đưa bàn tay nhỏ xíu mũm mĩm ra, cẩn thận lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ men xanh.

Nàng nhỏ giọng nói: "Đây là bí mật độc nhất vô nhị của chúng ta, tuyệt đối không được để ai biết, hiểu chưa?"

Hai nhãi con vội vã gật đầu: "Hiểu rồi!"

"Tốt, vậy các ngươi nhắm mắt lại, há to miệng ra." Lộc Châu còn nghiêm túc hơn vừa nãy, trên mặt nhỏ còn lộ vẻ đau lòng, như thể đang luyến tiếc lắm, diễn sâu vô cùng.

Không làm thế thì đại ca Bảo Hiên của nàng sẽ nghi ngờ mất.

Quả nhiên, bộ dạng thần bí của Lộc Châu đã trấn trụ hai nhãi con.

Lộc Tình và Bảo Hiên ngập ngừng một chút, rồi đều ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chỉ có hàng mi rậm run rẩy bất an.

Lộc Châu từ bình sứ đổ ra 2 viên đan dược, tay nhanh mắt lẹ nhét vào miệng 2 đứa Nhãi Con.

Lộc Tình theo bản năng nuốt vào, kinh hãi trợn to mắt: "Tích Cốc Đan?! Huệ..."

Bảo Hiên không định nuốt, lại bị Lộc Châu che miệng uy hiếp: "Hòa tan trong miệng hương vị càng tuyệt vời đó!"

Bảo Hiên chỉ có thể nuốt xuống: "...Huệ!"

Từ trước đến nay, Lộc Tình và Bảo Hiên đều không nhịn nổi cái vị này, 2 đứa Nhãi Con vừa nôn khan, vừa muốn ngăn Lộc Châu lại đánh.

Lộc Châu đã sớm chuẩn bị xong, cười khanh khách nhảy dựng lên, vòng quanh bàn trong phòng, còn muốn giải thích:

"Đây là Kiều Đại ca đặc biệt tài trợ Tích Cốc Đan cho chúng ta, không giống với Tích Cốc Đan bình thường chúng ta mua đâu, bên trong có bột Giao Châu, có thể loại trừ sát khí, con cái nhà họ trước khi dẫn khí nhập thể đều phải ăn đó!"

"Nếu các ngươi không thể dẫn khí nhập thể, sau này cũng chỉ có thể ăn cái này để tăng tốc độ thôi!"

Lộc Tình và Bảo Hiên kinh hãi đến mức suýt chút nữa ngã nhào khỏi giường, sau này đều phải ăn cái này ư?!

Hôm sau, Chu Linh vừa giảng bài xong, nửa khắc sau Bảo Hiên liền dẫn động linh khí vận chuyển chu thiên.

1 canh giờ sau, Lộc Tình cũng đuổi kịp, cả 2 đều thành công tiến vào Luyện Khí tầng 1.

Không thể không nói, ngay cả Lộc Châu cũng tò mò uy lực của Tích Cốc Đan kia, chỉ tiếc nàng không dám tự mình nếm thử, hơn nữa giấu kín công lao, thừa dịp Chu Linh hộ pháp cho 2 người, lặng lẽ trốn về tiểu viện.

So với Lộc Tình và Bảo Hiên, thật ra Lộc Châu còn thảm hơn một chút.

Mỗi lần nàng dẫn linh khí vào cơ thể, cả người như bị lửa đốt đau đớn, cố gắng vận chuyển linh khí, đầu óc cũng đau nhức.

Vốn dĩ thức hải của nàng trướng đau, như có thứ gì đó muốn phá vỡ đầu chui ra, từ sau khi ngất xỉu ở Bính Ban, thức hải đổi sang kiểu đau khác.

Thức hải vốn phình trướng, lại bắt đầu co lại, hơn nữa theo nàng hấp thu linh khí, càng lúc càng co lại với tốc độ nhanh hơn. Lộc Châu cố gắng an ủi chính mình, việc này giống như sinh con vậy, càng co rút càng đau.

Thậm chí từ khi nàng bắt đầu hấp thu linh khí, linh khí trong không khí không chỗ nào không chui vào thân thể nàng, nàng không có lúc nào dễ chịu cả.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play