Hôm sau, bởi vì không dậy đúng giờ, Lạc Thanh Liên lỡ mất cơ hội được đi học cùng Dung Cửu Tiêu, chỉ đành một mình bắt xe đến trường.
Hôm nay có tiết biểu diễn, Lạc Thanh Liên nhanh chóng hòa nhập với bạn cùng lớp. Tuy lý thuyết của cậu không mấy vững, nhưng bởi vì cả lớp đều là học tra, nên cũng chẳng ai thấy cậu quá đặc biệt.
Chỉ là... các bạn học lại tỏ ra vô cùng hứng thú với chuyện cậu tay không nhấc bổng tảng đá.
“Lạc Lạc, sức lực của cậu sao đột nhiên lớn thế?” – Hoa khôi lớp, Tiết Oánh Nhiên, tò mò hỏi – “Trước kia cậu chạy 800 mét còn không bằng mấy nữ sinh tụi tớ, không ngờ bây giờ lại lợi hại đến thế.”
“Đúng đó! Lúc tớ xem video, suýt nữa rớt cằm xuống đất, không dám tin người trong đó lại là cậu.” – Một nữ sinh khác cũng hùa theo.
Lạc Thanh Liên làm bộ không mấy để tâm, khoát tay: “Thao tác thường quy thôi, không có gì đáng nhắc tới.”
“Nhưng tớ vẫn thấy kỳ lạ lắm.” – Tiết Oánh Nhiên nghiêng đầu nói – “ cậu nhìn thế nào cũng không giống người có sức mạnh ghê gớm như vậy.”
Lạc Thanh Liên liếc mắt nhìn cô, nghiêm túc nói:
“Người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nước biển chẳng thể dùng gấu mà đong. Tuy tôi trông yếu ớt như hoa kiều liễu mảnh, nhưng thật ra là cao nhân tuyệt thế ẩn mình, bình thường thi kiểm tra đều cố tình giấu tài đó.”
Tiết Oánh Nhiên bật cười khúc khích: “ trước giờ không phát hiện, thì ra cậu hài hước đến vậy.”
Lạc Thanh Liên chớp mắt:
“Thế gian này không thiếu người hài hước, chỉ thiếu đôi mắt biết phát hiện hài hước mà thôi. Tiết đại mỹ nữ, cậu không những xinh đẹp, còn có con mắt tinh đời.”
Tiết Oánh Nhiên vốn chẳng có ấn tượng gì sâu sắc với Lạc Thanh Liên, nhưng khi cậu bị bêu lên diễn đàn, nàng cũng từng lên tiếng bênh vực, tiếc là không cãi lại được miệng đời, đành âm thầm tiếc thay cho cậu.
Bây giờ nhìn lại, nam sinh này đúng là một bảo tàng bị bỏ quên. Từ khi bỏ mái bằng, để lộ trán cao đầy đặn, khí chất cậu cũng thay đổi hẳn. Khuôn mặt pha cổ điển của cậu nếu đem ra ngoài chắc chắn sẽ khiến bao cô gái ngẩn ngơ.
Quan trọng nhất, tính cách cậu cũng trở nên đáng yêu hơn rất nhiều.
Tiết Oánh Nhiên cười nói: “Xem ra trải qua chuyện bị tra, cũng không phải hoàn toàn là chuyện xấu.”
Lạc Thanh Liên gật đầu, mỉm cười:
“Tiết mỹ nữ nói chí phải. Cổ nhân có câu: ‘Trời giao trọng trách cho người, tất phải khiến lòng đau, gân mỏi, thân đói khát’. Đây chính là phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh!”
Một nam sinh trong lớp thấy Lạc Thanh Liên được bao quanh bởi nữ sinh, trong lòng có chút chua chát, nói:
“Nghe đồn không bằng mắt thấy, video kia có người nói là hậu kỳ cắt ghép, cũng có người bảo tảng đá đó nhìn thì to, chứ thật ra bên trong là xốp cả rồi. Giở trò lừa bịp, chẳng giống phong thái nam tử hán.”
Lạc Thanh Liên quét mắt liếc hắn:
“Ý cậu là tôi đang diễn trò lừa người?”
Nam sinh kia vội nói:
“Không phải tôi nói, là trên mạng người ta bàn tán vậy thôi. Nhưng nếu Lạc học đệ muốn chứng minh bản thân, chi bằng biểu diễn lại một màn cho mọi người xem?”
“Đúng đúng! Tôi cũng muốn tận mắt thấy tận tai nghe xem Hạng Vũ tái thế là dáng vẻ thế nào!”
“Hay là ngươi được tuyển vào đội cử tạ quốc gia rồi?”
“……”
Đám bạn học bắt đầu ồn ào, người thì vì ganh ghét cậu nổi bật, người thì thật sự hiếu kỳ chuyện nhấc đá hôm trước.
Lạc Thanh Liên lại xua tay từ chối: “Không được, không được.”
Học sinh gây ồn ào tên là Vương Thành Phong, từ nhỏ đã học Taekwondo, tự xưng võ nghệ cao cường, xưng bá toàn hệ. Nhìn thấy Lạc Thanh Liên mấy ngày nay nổi bật như thế, trong lòng tự nhiên khó chịu.
Vương Thành Phong ánh mắt sáng rực, nói:
“ bạn học Lạc, chẳng lẽ cậu không dám?”
Lạc Thanh Liên nhàn nhạt đáp:
“loại cao nhân Bọn tôi có năng lực đặc thù như vậy, đâu thể tùy tiện lộ mặt khoe khoang? Chỉ khi gặp tình huống cứu người, mới ra tay. Hơn nữa, trước kia giang hồ người bán nghệ còn phải hô hào thu tiền, cậu lại chỉ muốn nói một câu là tôi biểu diễn miễn phí? Không có đạo lý này đâu.”
Cái gọi là "không có lợi thì không dậy sớm", Lạc Thanh Liên đương nhiên không ngại chứng minh bản thân, nhưng tuyệt không thể vô duyên vô cớ mà làm trò cho người ta xem như khỉ múa.
“Ý ngươi là, muốn xem ngươi biểu diễn thì phải trả phí?” – Vương Thành Phong hỏi.
“Cử đá có gì hay ho,” – Lạc Thanh Liên khinh thường liếc hắn – “Không bằng chúng ta tỷ thí võ công, có phải càng thú vị không? Phí hay không phí không quan trọng, chỉ là muốn gom một chút tiền khám bệnh cho cậu. Thế này đi, tôi và cậu luận võ, những bạn học vây xem, ai có mặt thì góp phần, tiền khám bệnh chia đều, cậu thấy sao?”
Vương Thành Phong đánh giá Lạc Thanh Liên với dáng vẻ như con gà con gầy nhom, cười khinh miệt:
“ tôi sợ người ta nói tôi thắng mà không vẻ vang.”
Lạc Thanh Liên trừng mắt:
“ cậu đem lời đó nuốt lại đi, phải là tôi nói mới đúng!”
Vương Thành Phong: “……”
…
Lúc này, Dung Tinh Lan đang chơi game, gần như đã phá được nhà chính của đối thủ.
Đột nhiên, bạn cùng phòng hét lên:
“Dung tam! Tiểu bạch nhãn lang nhà cậu sắp tử chiến với người ta ở sân thể dục! Nghe nói còn ký giấy sinh tử nữa kìa, nghiêm túc đến mức đó!”
Dung Tinh Lan tay run một cái, đòn công kích cuối cùng không kịp điểm, bị địch sống lại úp sọt đánh hội đồng, trực tiếp tiễn hắn về chốn cũ.
“Tiểu bạch nhãn lang lại giở trò gì nữa?” – Dung Tinh Lan nhìn căn cứ nhà mình nổ tung, tâm thái cũng phát nổ theo. Hắn buông điện thoại, đi tới xem group chat tầng hầm, vừa xem vừa nhíu mày:
“Vương Thành Phong là ai?”
Bạn cùng phòng đưa ảnh ra:
“Vương Thành Phong, nghe nói có chút tiếng tăm, nhà mở võ quán, từ nhỏ học đủ thể loại võ thuật – từ võ cổ truyền, Taekwondo, đến tán thủ… Hắn còn định chạy theo con đường diễn viên đánh đấm, nhiều đạo diễn phim hành động trong nước từng mời hắn làm chỉ đạo võ thuật.”
Dung Tinh Lan mặt đen như đáy nồi:
“Lạc Thanh Liên đầu óc úng nước rồi à? Với cái thân thể nhỏ con của nó, mười người cũng không chịu nổi một đấm của Vương Thành Phong!”
Bạn cùng phòng thì rất hứng thú:
“Chiều 5 giờ bắt đầu, tôi tính đi xem, cậu có đi không?”
“Đi, chắc chắn phải đi!” – Dung Tinh Lan nghiến răng nghiến lợi – “Thật sự bị đánh đến gãy xương, tôi còn phải đi thu xác cho nó!”
Bạn cùng phòng: “……”
…
Đúng 5 giờ chiều, Lạc Thanh Liên và Vương Thành Phong cùng xuất hiện tại sân thể dục phía Bắc.
Vì chuyện tỷ thí giữa hai người bị một kẻ nhiều chuyện tung lên diễn đàn trường, nên đã thu hút không ít học sinh tới xem náo nhiệt.
Dù sao thì, cái tên Vương Thành Phong này cũng khá có tiếng trong giới võ thuật học đường. Hắn là hội trưởng CLB võ thuật, từng đại diện trường tham gia đại hội thể thao sinh viên toàn quốc và giành giải quán quân. Thực lực không thể xem thường.
“Lạc Lạc, hay là ta nói bị đau bụng, trực tiếp chuồn đi cho rồi.” – Lý Gia Niên lo lắng đi theo sau Lạc Thanh Liên, miệng thì thầm không dứt – “ tôi tìm hiểu rồi, tên Vương Thành Phong này đúng là có bản lĩnh thật. Năm đó hắn đoạt quán quân Tae Kwon Do cấp quốc gia, học viện quân sự còn định tuyển thẳng vào, chỉ tiếc là hắn khăng khăng muốn vào giới giải trí làm minh tinh đánh võ, mới thi tới chỗ chúng ta.”
Lạc Thanh Liên vừa khởi động tay chân, vừa liếc qua Vương Thành Phong đang được vây quanh bởi đám thành viên CLB võ thuật bên kia, thản nhiên nói:
“Vậy là... hắn không phải cái loại vô danh tiểu tốt?”
Lý Gia Niên gật đầu: “Chuẩn luôn, bởi vậy tôi mới muốn tránh cho lành.”
“Không phải vô danh tiểu tốt thì càng hay.” – Lạc Thanh Liên xoa xoa tay, ánh mắt bừng bừng chiến ý – “Có thế mới tôn lên sự oai hùng bất phàm, khí phách ngời ngời của bổn thiếu gia! Trước kia tôi có biệt danh ‘Quỷ kiến sầu’, đến cả quỷ thấy tôi còn phải tránh xa ba thước, gọi tôi một tiếng ‘đại vương’ đó! Người nên tránh đi là hắn mới phải!”
Khóe miệng Lý Gia Niên giật giật: “ cậu có bản lĩnh gì, tôi còn lạ gì nữa.”
Lạc Thanh Liên đầy tự tin: “ cậu cứ mở to mắt ra mà nhìn, hôm nay bổn thiếu gia sẽ khiến hắn biết thế nào là lãng tử quay đầu!”
Lý Gia Niên: “……”
Thấy vậy, hắn âm thầm mở sẵn ứng dụng gọi xe cứu thương.
Phía đối diện, Vương Thành Phong đã thay xong đạo bào Tae Kwon Do, thắt lưng đeo dải đen – biểu thị cấp bậc cao nhất.
Hắn đánh giá Lạc Thanh Liên đang mặc bộ đồ thể thao đen nhìn chẳng chuyên nghiệp tẹo nào, nheo mắt nói:
“Nếu bây giờ cậu xin tha, tôi có thể nhường ba chiêu.”
“Không cần nhường, chỉ cần cậu đáp ứng một chuyện.” – Lạc Thanh Liên đáp.
“Xuống tay nhẹ một chút?” – Vương Thành Phong cười mỉa.
Lạc Thanh Liên liếc xéo: “Còn chưa đánh mà đã vội xin tha, như thế còn gì hay?”
Vương Thành Phong: “……”
Lạc Thanh Liên nghiêm túc: “Bất kể ai bị đánh ngã, cũng không được méc phụ huynh, càng không được đi méc thầy cô.”
Vương Thành Phong nhếch môi khinh bỉ: “Chỉ có mấy thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh mới đi mách lẻo.”
“ tôi là đã đủ lông đủ cánh rồi.” – Lạc Thanh Liên gật gù – “Còn cậu thì... Tôi không chắc.”
Hắn liếc xuống dưới ba đường Vương Thành Phong, khoát tay:
“Không cần phô diễn cho tôi xem, tôi không có hứng thú với việc cậu có đủ ‘lông’ hay không. Giải quyết nhanh gọn đi.”
Vương Thành Phong: “……” ai bảo ngươi xem cái đó chứ!?
Vương Thành Phong bị chọc tức đến nghẹn lời, vốn định nhẹ tay một chút, ai ngờ đối phương liên tục châm chọc khiêu khích, hắn cảm thấy cần phải ra tay thật nghiêm khắc mới được.
“Bắt đầu đi!” – Vương Thành Phong gằn giọng.
Chỉ thấy Lạc Thanh Liên lao đến trước, không khách khí chút nào, khi còn cách một khoảng, cậu lập tức bật người lên không, tung chân đá thẳng vào Vương Thành Phong, khiến đối phương văng ra nằm sõng soài trên mặt sân.
Vương Thành Phong còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị người ta túm cổ áo và đai lưng, giơ bổng lên khỏi đầu.
“Ngươi làm gì đấy? Buông tôi xuống!” – Hắn hét lên – “Đồ hỗn đản, thả tôi xuống mau!”
Mặc kệ hắn la hét, Lạc Thanh Liên vẫn giữ vững tư thế như cử tạ vô địch quốc gia, giơ hắn lên xoay vài vòng như biểu diễn.
“ tôi lợi hại hay không? Lợi hại hay không hả?” – Lạc Thanh Liên hùng hồn hỏi khán giả, vừa vác người ta chạy quanh sân.
Khán giả đều chết lặng.
“Trời ơi, hắn thật sự nhấc bổng một thằng cao to 150 cân!? Không hổ danh là Tây Sở Bá Vương tái thế!”
“Không chỉ nhấc, còn chạy vòng quanh sân, người bình thường sao làm nổi?”
“Đột nhiên thấy thương cho Vương Thành Phong, cái bóng tâm lý này chắc theo cả đời mất.”
“Chắc sắp khóc luôn rồi, nhìn mặt trắng bệch kìa.”
……
Bạn cùng phòng của Dung Tinh Lan vuốt cằm, nhìn cảnh tượng trước mặt, tấm tắc:
“Tiểu bạch nhãn lang nhà cậu… cũng khá thú vị đó. Mà chẳng phải thân thể hắn yếu lắm sao? Như này đâu giống người yếu?”
Dung Tinh Lan im lặng một lúc mới cứng nhắc phun ra một câu:
“Chắc là… thiên phú dị bẩm thật rồi.”