Lạc Thanh Liên gật gù, nói:
“Đúng vậy, thân thể này dùng cũng tốt, dáng vẻ lại soái, còn đặc biệt biết đánh nhau. Sau khi ta rời đi, A Minh với Phán Phán chắc là rất nhớ ta đúng không? Ngày nào cũng phải nhắc đến ta vài câu ấy chứ?”
Hắc Vô Thường mặt không cảm xúc đáp:
“ Ngài đi rồi, Minh Vương với Lục Phán cho toàn bộ chúng ta nghỉ ba ngày, còn bắn pháo hoa ba ngày liền, đãi tiệc ba ngày liền. Mỗi quỷ sai cấp cao đều được phát một chiếc Maserati. Sáu tháng cuối năm của Minh Phủ vì thế mà tiêu hao vượt mức ngân sách. Bọn họ rải đầy hoa chúc mừng ngài cuối cùng cũng đi rồi.”
Nói đến đây, Hắc Vô Thường hơi lộ vẻ kích động — đây là kỳ nghỉ đầu tiên trong ba trăm năm hắn làm việc.
Hơn nữa, ngồi Maserati thật sự rất sướng, còn có thể trôi lơ lửng trên dòng Hoàng Tuyền nữa cơ!
Theo lời đám quỷ già dưới địa phủ, từ khi Lạc Thanh Liên xuất hiện, mỗi ngày địa phủ đều có một nửa quỷ sai phải xử lý mấy chuyện rắc rối y gây ra. Vì vậy, công việc chính như câu hồn cũng chỉ còn lại một nửa nhân lực gánh vác.
Cho nên, mấy năm nay, lượng công việc của mỗi quỷ sai ở địa phủ thật sự là tăng gấp bội.
Lạc Thanh Liên đi rồi, toàn bộ Minh Phủ trên dưới đều tràn ngập không khí vui vẻ hòa thuận. Hắc Bạch Vô Thường rốt cuộc không cần cả ngày đi bảo trì các hình cụ ở mười tám tầng địa ngục nữa, có thể yên tâm đi câu hồn.
Chỉ là không ngờ, mới yên ổn được vài ngày... đã lại gặp Lạc Thanh Liên.
Hắc Vô Thường: “……” Rõ ràng là ra cửa mà không coi quỷ lịch một cái đây mà.
Dung Cửu Tiêu khẽ giật khóe miệng, nhỏ đến mức không ai phát hiện.
Tên đại quỷ đầu này, nhìn dáng vẻ hồi còn ở Minh Phủ, chắc chắn không ít lần gây chuyện lớn.
Ấy thế mà Lạc Thanh Liên lại vô cùng tự luyến, vẻ mặt cảm động nói:
“Quả nhiên A Minh vẫn nhớ đến ta. Hắn làm Minh Vương bao nhiêu năm nay, chuyện ta đầu thai chuyển thế là chuyện hắn bận tâm nhất. Cuối cùng cũng tiễn được ta đi, hắn còn mở cả tiệc đưa tiễn cho ta ở toàn bộ Minh giới. Sau này ta lấy chồng, nhất định phải mời hắn ngồi ghế chủ tọa.”
Hắc Vô Thường vẫn rất giữ thể diện cho cấp trên nhà mình, lập tức chen vào:
“Lạc lão đại, gần đây đỉnh đầu Minh Vương đại nhân hơi căng, sợ là không đưa được lễ gì ra trò đâu.”
Lạc Thanh Liên hoàn toàn không để tâm:
“Không sao, ta là cái kiểu người hay làm khó người khác à?”
Bạch Vô Thường kinh ngạc hỏi:
“ đúng vậy người đến là được rồi, còn đòi lễ làm gì nữa?”
Lạc Thanh Liên liếc xéo bọn họ một cái, đáp:
“Quan hệ giữa ta với A Minh, sao có thể không có lễ? Ta thấy cây bút của Phán Phán cũng được đấy, trông có vẻ dùng tốt, nếu lúc đầu thai ta quên không cầm theo, thì lấy luôn cây đó đi.”
Sắc mặt Bạch Vô Thường lập tức biến đổi, hét lên:
“Lạc lão đại! Cây đó là bút phán quan, dùng để ghi sinh tử trong Sổ Sinh Tử, định thưởng phạt, kết tội báo ứng! Ngài không thể lấy ra nghịch chơi được đâu!”
Lạc Thanh Liên không mấy để tâm, nói:
“Ta là người thành thục, ổn trọng, anh minh cơ trí như vậy, sao có thể lấy bút phán quan ra mà dùng bừa? Yên tâm đi, ta chỉ mượn để phối đồ cho ra dáng, chứ không cần dùng đến nó đâu.”
Dung Cửu Tiêu: “……”
Câu này nghe thế nào cũng giống kiểu "dù không đụng vào nhưng hiệu quả thì y chang"?
Hắc Vô Thường ho khan một tiếng, hỏi:
“Lạc lão đại, ngài tính khi nào thành thân vậy?”
Ánh mắt Lạc Thanh Liên ngay lập tức chuyển hướng về phía Dung Cửu Tiêu.
Bạch Vô Thường vừa thấy Dung Cửu Tiêu, lập tức đứng thẳng người, rụt rè nói:
“Vị này vừa nhìn là biết lông phượng sừng lân, nhân trung long phượng, trời đất hiếm có, đúng là thiên tác chi hợp với Lạc lão đại, trời sinh một cặp!”
Lạc Thanh Liên nghe xong liền gật đầu hài lòng, cười nói:
“Tiểu Bạch, lúc ở Minh Phủ ta đã thấy ngươi khác hẳn mấy con quỷ khác, miệng dẻo, mắt tinh. Ngươi đã nói hay như thế, ta đề nghị ngươi trực tiếp viết thư tình cho ta luôn đi.”
Hắc Vô Thường: “……”
Hắc Vô Thường khẽ hừ, khinh thường liếc Bạch Vô Thường một cái, tỏ rõ thái độ chán ghét hành vi "vuốt đuôi" không màng lương tâm kia.
Bạch Vô Thường mặt không đổi sắc, còn gật gù phụ họa:
“Ta cũng cảm thấy ta là thiên tài viết lách bẩm sinh.”
Dung Cửu Tiêu liếc Lạc Thanh Liên một cái, lạnh nhạt nói:
“Ai nói tôi muốn bàn chuyện cưới hỏi với cậu?”
Lạc Thanh Liên nghiêm mặt đáp:
“em đã hỏi Nguyệt Lão, ngài ấy nói em với ngươi là một đôi.”
Khóe môi Dung Cửu Tiêu giật nhẹ, không chút khách khí vạch trần lời nói dối:
“Nguyệt Lão hình như không được phép quản chuyện giữa Thiên Đình với Minh Phủ, mà hai bên cũng không qua lại gì với nhau thì phải?”
Lạc Thanh Liên ho nhẹ một tiếng, nói:
“em nhớ rõ, A Minh cũng biết bói toán, đâu nhất thiết cứ phải tìm Nguyệt Lão.”
Dung Cửu Tiêu lập tức hiểu ra “A Minh” là chỉ Minh Vương, lạnh nhạt đáp:
“Vậy nếu hắn tính ra được rằng tôi với cậu vô duyên vô phận thì sao?”
Lạc Thanh Liên mặt không đổi sắc, lý lẽ hùng hồn:
“Vậy thì chứng tỏ hắn học nghệ không tới nơi tới chốn, đạo pháp kém cỏi. Em liền quay về đập Minh Phủ của hắn, phá luôn Sổ Sinh Tử, ăn luôn cả quỷ sai dưới tay hắn, đổi luôn Minh Vương khác đáng tin hơn, cứ thế cho tới khi có người tính ra được em và anh là một đôi trời định mới thôi.”
Dung Cửu Tiêu: “……”
Hắc Bạch Vô Thường: “……”
Trong khoảnh khắc, một luồng khí tức nguy hiểm nồng đậm như muốn đè sụp cả mặt đất.
Bạch Vô Thường cảm thấy mạng nhỏ của mình không chịu nổi phong ba này, vội vàng chen lời:
“Yên tâm đi! Chờ ta về sẽ lập tức kiến nghị Minh Vương đại nhân đích thân tơ hồng cho hai người. Chuyện này chắc chắn ổn thỏa, đảm bảo đáng tin tuyệt đối!”
Lạc Thanh Liên gật gù:
“Vậy còn cây bút phán quan kia……”
“ bút Phán quan cái gì cũng chỉ là việc nhỏ!” — Bạch Vô Thường mặt cười mà cứng đờ, nói tiếp — “Lạc lão đại không rõ sao, từ ngày ngài tới địa phủ, cây phán quan bút đó sớm đã sản xuất hàng loạt rồi, để phòng bất trắc mà! Một cây bút thôi mà, Lục Phán đại nhân vốn rộng rãi, nhất định sẽ nén đau xót mà đưa ngài chơi thử.”
Trong lòng Bạch Vô Thường thầm gào: Lục Phán đại nhân, thứ lỗi cho ta. Vì yên bình của toàn Minh Phủ, ngài chỉ có thể lập tức hy sinh thôi. Dù sao, ngày Lạc Thanh Liên thành thân, e rằng vẫn còn xa lắm.
Lạc Thanh Liên lúc này trong lòng vô cùng mãn nguyện, chớp mắt nhìn Dung Cửu Tiêu, cười nói:
“Tùy lễ đã chuẩn bị rồi, Cửu ca ca tính khi nào cùng em thành hôn đây?”
Trước ánh mắt đầy mong đợi của Hắc Bạch Vô Thường, Dung Cửu Tiêu mỉm cười, môi đỏ khẽ nhếch:
“Đợi cậu có thể sinh con rồi tính tiếp.”
Lạc Thanh Liên cúi đầu nhìn bụng mình một cái, lẩm bẩm:
“Vậy thì em phải đi đầu thai lại lần nữa, còn phải thành nữ nhi mới được. Nhưng em không thích làm con gái.”
Dung Cửu Tiêu gật đầu:
“Vậy thì khỏi cưới.”
Lạc Thanh Liên lập tức chu môi, rầu rĩ nói:
“anh là không muốn cưới em.”
Dung Cửu Tiêu không vòng vo:
“ tôi đúng là không muốn cưới cậu.”
Lạc Thanh Liên: “……”
Đệch! Nói thẳng vậy luôn á?!
Hắc Bạch Vô Thường lập tức dâng lên một loại kính ngưỡng từ đáy lòng, ánh mắt nhìn Dung Cửu Tiêu đầy sùng bái như nhìn thần tiên hạ phàm. Hắn thế mà lại có thể khiến Lạc Thanh Liên ăn mệt, một chút mặt mũi cũng không chừa, thật sự là khoái chí không tả được!
Lạc Thanh Liên liếc Dung Cửu Tiêu một cái, hừ lạnh:
“Cửu ca ca cái gì cũng tốt, chỉ là mắt nhìn không ra sao cả, thẩm mỹ có vấn đề.”
Dung Cửu Tiêu gật đầu không chớp mắt:
“Đúng thế, thẩm mỹ tôi không tốt, mà tôi cũng không định sửa.”
Lạc Thanh Liên: “……”
Hắc Bạch Vô Thường lúc này cảm thấy không khí bắt đầu lúng túng, hai người liếc mắt nhìn nhau, không ai dám mở miệng. Dù sao thì Dung Cửu Tiêu không chịu cưới Lạc Thanh Liên, với bọn họ mà nói cũng là tin tốt—ít nhất trong thời gian ngắn, cây phán quan bút của Lục Phán vẫn còn được bảo toàn.
Rất nhanh, ba con quỷ kia đã quay lại.
Thuận tiện, chúng còn mang theo hai con tân quỷ bị cắn đến mức hồn phách tán loạn, mặt mũi chẳng còn nhận ra được hình dạng ban đầu.
Lạc Thanh Liên chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền nói:
“Mua ba tặng hai, chuyến này các ngươi lãi rồi đấy.”
Hắc Vô Thường mở điện thoại xem một chút, rồi nói:
“Hai con quỷ này, vốn chưa đến lúc hết dương thọ, lẽ ra sẽ phú quý cả đời. Thế nhưng hiện tại lại bị người can thiệp, thành ra kẻ thì người thực vật, kẻ thì ngốc nghếch. Loại hồn phách này chúng ta không thể dẫn đi được, không hợp quy tắc.”
Người can thiệp chính là Lạc Thanh Liên: “……”
Lạc Thanh Liên giả vờ không hiểu, nhìn chằm chằm hai hồn phách bị cắn loạn đến mức hỗn độn, nói:
“Theo ta thấy, quy củ của Minh Phủ cũng nên sửa đổi một chút. Không thể cứ chờ chết xong mới tính thời gian tồn tại, để rồi cả đời người ta sống trong giàu sang phú quý. Như vậy chẳng phải là quá bất công sao, ngươi thấy đúng không?”
Bạch Vô Thường ho nhẹ một tiếng, nói:
“Trên Sổ Sinh Tử, công đức của một người là tính tổng thể. Hai người này tuy có làm chuyện xấu đáng xuống địa ngục, nhưng mấy năm nay cũng quyên góp rất nhiều tiền cho các tổ chức từ thiện, giúp không ít người. Trên người tích được không ít công đức, ít nhất cũng có thể triệt tiêu. Ba con quỷ kia vốn không thể làm họ bị thương, nhưng vì trên người họ có phù chú hộ thân do ngài ban, nên pháp bảo họ mang theo lại vô dụng, mới khiến họ bị tổn thương hồn phách.”
Lạc Thanh Liên trợn trắng mắt, nói:
“Giết người vô tội rồi làm chút việc thiện là có thể tính là công đức sao? Vậy thì ta ăn ngươi luôn, sau đó giúp đám quỷ sai khác làm giàu, tiểu Hắc liền sẽ không tìm ta tính sổ đúng không?”
Bạch Vô Thường: “……” Người này thật sự dám làm!
Bạch Vô Thường lập tức nói:
“Kỳ thực ta cũng cảm thấy kiểu tích công đức thế này có vấn đề. Chờ về, ta sẽ lập tức đề nghị Minh Vương sửa lại cách tính công đức.”
Lạc Thanh Liên gật đầu:
“Ta đã nói rồi mà, những chuyện như trừng ác dương thiện, ta tuyệt đối sẽ không làm sai đâu.”
Bạch Vô Thường trong lòng khóc không ra nước mắt. Lạc Thanh Liên mà đã ra tay thì hai người đó chắc chắn bị sửa lại Sổ Sinh Tử.
Sinh tử vốn là định số, nếu tự tiện thay đổi thì sẽ làm rối loạn trật tự, nếu bị tra ra thì hậu quả không nhỏ.
Bạch Vô Thường chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Minh Vương nhanh chóng che giấu dấu vết, giả mạo số liệu, miễn cho bị phát hiện.
Ba con quỷ kia, sau khi hoàn thành tâm nguyện, đương nhiên phải theo Hắc Bạch Vô Thường rời đi.
Tới trước mặt Minh Vương, có oán báo oán, có nợ trả nợ, từng món đều được ghi rõ, không ai trốn được.
“ cậu và đám quỷ sai này cũng thật quen thuộc đấy.” Dung Cửu Tiêu nhìn Lạc Thanh Liên, nói.
Lạc Thanh Liên vốn không có ý giấu giếm, cậu cũng không giả vờ nữa, dứt khoát hỏi thẳng.
Lạc Thanh Liên gật đầu:
“Trước khi đoạt xác, em đã làm hộ pháp nhiều năm ở Minh giới, đến cả Minh Vương cũng thay mấy đời rồi. Cơ thể này là thân xác đầu tiên thích hợp với em nhất, nên em mới chiếm lấy.”
Dung Cửu Tiêu nói:
“Lạc Thanh Liên thật sự đã chết rồi.”
Hắn đang nói đến nguyên chủ. Lạc Thanh Liên gật đầu:
“Đúng vậy, hắn uống thuốc ngủ, rất nhanh liền không qua khỏi. Nhưng Cửu ca ca yên tâm, em làm người hay làm quỷ đều rất giữ chữ tín. Hắn đã muốn hoàn thành hôn ước với anh, em nhất định không để trôi chuyện. Em tuyệt đối không phải hạng đồ đệ đạo đức bại hoại, phẩm hạnh thấp kém, nói không giữ lời, bội tín thất tín. Cửu ca ca, anh thấy có đúng không?”
Dung Cửu Tiêu: “……”
Cảm giác như mình vừa bị chửi xéo.
Dung Cửu Tiêu liếc hắn một cái, nói:
“Hôn ước với tôi vốn không phải cậu ký. Nếu hắn không còn sống, hôn ước đương nhiên cũng không cần giữ. Cậu không cần bận lòng.”
Lạc Thanh Liên chân thành nói:
“Không được, lúc sống hắn mong muốn nhất là kết duyên với ngươi, em không thể phụ lòng người sắp chết. Nếu không, em sẽ bị trời đánh.”
Dung Cửu Tiêu: “……”
Ta tin ngươi cái quỷ ấy!
Dung Cửu Tiêu mặc kệ hắn, nói:
“ tôi là người theo chủ nghĩa không kết hôn.”
Lạc Thanh Liên lập tức phụ họa:
“em cũng vậy! Vừa khéo, hai chúng ta hợp lại, có thể danh chính ngôn thuận mà ở bên nhau rồi.”
Dung Cửu Tiêu bị câu nói vòng vo này chọc cười, cong môi:
“ tôi thật sự không hiểu, cậu coi trọng tôi ở điểm nào?”
“anh đẹp trai.” Lạc Thanh Liên ánh mắt long lanh nhìn hắn, dáng vẻ hoàn toàn bị sắc đẹp mê hoặc:
“Ngay khi em nhìn thấy anh, liền cảm thấy như thiên thần hạ phàm, phong hoa tuyệt thế. Mỗi sợi lông mi của anh như mọc vào tim em. Huống hồ với dung mạo thế này của em, nếu không tìm một mỹ nhân có thể sánh ngang, chẳng phải sẽ bị người ta nghi ngờ là… sống cô độc cả đời sao?”
Dung Cửu Tiêu hỏi:
“Vì sao?”
Lạc Thanh Liên đáp:
“Vì anh ta sẽ tự ti! Anh phải có trách nhiệm với tâm lý của người khác. Nếu anh tìm một người, rồi ở bên nhau khiến đối phương ngày càng tự ti, chẳng phải sẽ sinh chuyện? Em là người có lòng thiện, luôn nghĩ cho người khác, cho nên chỉ có thể hy sinh bản thân để vì đại cục.”
Dung Cửu Tiêu gật đầu, thở dài:
“ cậu hy sinh cũng thật lớn.”
Lạc Thanh Liên cũng thở dài theo:
“Phải đó, anh nói đúng.”
Dung Cửu Tiêu: “……”
Chưa từng thấy ai có thể ngụy biện như thế này.
Dung Cửu Tiêu đuổi cậu đi tắm rửa nghỉ ngơi, còn dặn cậu ngày mai phải đến trường học.
Lạc Thanh Liên mãi đến khi sắp ngủ mới chợt nhớ: gốc gác của cậu đã bị Dung Cửu Tiêu vạch trần, vậy mà gốc gác của Dung Cửu Tiêu thì hắn lại quên hỏi!
chắc chắn là Dung Cửu Tiêu cố tình!