Lạc Thanh Liên hỏi: “Vì sao lại là hoang thú?”
Kim Trục Lưu đáp: “Bởi vì lũ dã thú này có thể giống Yêu tộc, tu luyện nội đan để tăng tu vi. Thế nhưng, chúng lại không thể hóa thành hình người, dù có tu luyện đến tận cùng cũng vẫn giữ nguyên tư duy bản năng thời viễn cổ. Một khi thấy có kẻ xâm nhập, liền liều mạng không chết không thôi. Điều nguy hiểm nhất là trong cơ thể chúng ẩn chứa linh lực cực kỳ hùng hậu. Phần lớn đều có hình thù kỳ dị, da dày thịt béo. Dù nhìn qua chỉ như một tiểu thú cấp Hồng Đan, nhưng khi thực sự giao chiến, chúng thậm chí dám vượt cấp thách đấu tu sĩ Linh Tịch Kỳ. Có thể nói, tiềm năng của chúng vô cùng lớn, sức bùng nổ cũng đáng sợ.”
Dung Cửu Tiêu hiện lên vẻ hứng thú: “Ta cũng từng nghe nói trong U Vực có loại dã thú không thể phán đoán thực lực chỉ bằng cấp bậc. Giờ xem ra, chính là những con hoang thú này.”
Kim Trục Lưu gật đầu, hít sâu một hơi: “Rừng rậm này rất nguy hiểm, các vị đã chịu đi cùng đến đây, ta vô cùng cảm kích. Nếu tiếp tục đi vào trong, e là phải làm phiền quá nhiều.”
Kim Mãn Đa chau mày: “ huynh sao có thể yên tâm để đệ một mình đi vào?”
Kim Trục Lưu lắc đầu: “Đây là chuyện riêng của đệ.”
Lạc Thanh Liên liếc cậu ta một cái, mỉm cười: “Nhìn nơi này là biết có không ít thứ tốt. Chúng ta cũng vào tìm chút bảo bối, biết đâu lại có thể thăng cấp thì sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play