Ngày hôm sau là thứ bảy.

Lạc Thanh Liên không có thói quen ngủ nướng, buổi sáng lúc 5 giờ rưỡi đã dậy, xuống lầu luyện công.

Trên đường, cậu còn gặp không ít ông bà lão đang tập Thái Cực quyền.

Lạc Thanh Liên học rất nhanh, chỉ cần nhìn một lần là có thể đánh ra dáng, lập tức thu hút không ít ánh nhìn.

Một ông lão mặc bộ đồ Thái Cực màu trắng, nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, gật gù khen ngợi, rồi tiến lại gần nói: “Tiểu tử đánh không tồi, có cái khí chất, người trẻ tuổi hiếm có ai đánh được cương nhu như vậy, tư thế cũng đạt chuẩn, học mấy năm rồi?”

Lạc Thanh Liên cười cười đáp: “Đúng vậy, cháu bắt đầu học từ ba tuổi, mười năm rồi chưa từng ngừng nghỉ.”

Ông lão gật đầu liên tục: “Không tồi, không tồi, đây chính là di sản văn hóa phi vật thể của chúng ta, là truyền thừa, người trẻ tuổi như cháu nên thế này.”

Lạc Thanh Liên tiếp tục đánh Thái Cực cùng ông lão, cả hai cùng nhau trao đổi vài chiêu, đến khi mặt trời sắp lên cao, cậu mới quay về.

Quay lại, Lạc Thanh Liên nhìn thấy Dung Cửu Tiêu, người cũng đang mặc đồ thể thao.

“Cửu ca ca, ngươi cũng đến tập thể dục sáng à?” Lạc Thanh Liên vui vẻ chạy đến, nói: “Vừa rồi em không thấy ngươi.”

Dung Cửu Tiêu nhìn hắn rồi nói: “Từ ba tuổi bắt đầu học Thái Cực?”

Lạc Thanh Liên nghe vậy, cười lớn: “em vừa mới nhìn qua một lần là học được, võ công trên đời đều có chung nguồn gốc, không nhất thiết phải theo một phái. Tuy nhiên, làm người thì phải khiêm tốn, cao nhân đều như vậy.”

Dung Cửu Tiêu vui vẻ đáp: “Ừ, cậu đúng là cao nhân.”

Lạc Thanh Liên có thể hoàn toàn hòa nhập vào mọi đội ngũ, quả là một nhân tài.

Vừa về đến nhà chưa lâu, thì có người gõ cửa.

Lạc Thanh Liên ló đầu ra nhìn, thấy một người trung niên mặc áo trắng, mắt một mí, tay cầm một hộp gỗ đỏ, đang nói với Dung Cửu Tiêu về hiệu quả của thuốc viên.

Nghe thấy tiếng động trên lầu, người trung niên ngẩng đầu nhìn lên.

Khi nhìn thấy Lạc Thanh Liên, ông ta giật mình, rồi nói: “Nhị thiếu, nhà ngài sao lại có người khác thế này? Có cần hôm nào quay lại không?”

Dung Cửu Tiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lạc Thanh Liên đang xuống lầu, vẫy tay gọi: “Lại đây xem một chút.”

Lý Diệp có chút rối rắm, nói: “Đây là kinh doanh bí mật của công ty.”

Dung Cửu Tiêu liếc mắt nhìn ông ta rồi đáp: “Đây là em trai của tôi, không sao cả.”

Lý Diệp trong lòng thầm nghĩ, nghĩ bụng: Dung gia có bốn người con trai, chỉ có lão đại là ông ta gặp qua, chưa thấy qua em trai nào như vậy.

Lạc Thanh Liên mặc bộ áo ngủ hình hổ con, ngồi xuống bên cạnh Dung Cửu Tiêu, hít hít mũi rồi hỏi: “Cửu ca ca, mùi gì thế?”

Dung Cửu Tiêu cười đáp: “Mũi của cậu thật nhạy đấy.”

Lý Diệp nghe thấy hai người xưng hô thân mật như vậy, cảm thấy có chút kỳ lạ, ánh mắt nhìn Lạc Thanh Liên cũng có chút khác thường.

Nhìn hai người ở cùng một chỗ, còn thoải mái như vậy, Lý Diệp bắt đầu suy đoán về thân phận của Lạc Thanh Liên.

Em trai là em trai thật sao? Chắc chắn có mối quan hệ nào đó đặc biệt.

Lý Diệp rất kính trọng Lạc Thanh Liên, bởi vì Dung Cửu Tiêu nổi tiếng là người rất ít khi thân thiết với ai, tính cách nghiêm khắc, gần như không có bạn bè.Tuy nhiên, khi nhìn thấy thiếu niên trước mắt với vẻ ngoài tuấn tú và nụ cười đẹp, Lý Diệp chỉ có thể cảm khái rằng không phải là không thích sắc đẹp, mà là những loại sắc đẹp tầm thường này, không đủ sức mê hoặc.

Thấy Lạc Thanh Liên có lai lịch không rõ ràng, nhưng dường như cũng có chút bản lĩnh, Dung Cửu Tiêu liền đưa cho Lạc Thanh Liên chiếc hộp gỗ đỏ chứa đan dược để hắn đánh giá.

“ cậu xem thử, đan dược này tỷ lệ chất lượng thế nào?” Dung Cửu Tiêu hỏi.

Lạc Thanh Liên nhìn qua một lượt, rồi liếm thử một ngụm.

Lý Diệp hít một hơi lạnh, mắt tròn xoe, vẻ mặt đau lòng.

Viên đan dược này, một viên giá trị chế tạo đã phải lên tới mấy vạn, hơn nữa số lượng cũng có hạn, liếm đi một viên thì còn lại ít đi một viên!

Nhưng nhìn Dung Cửu Tiêu, lại hoàn toàn bình tĩnh, không có vẻ gì là để ý đến cách đánh giá của Lạc Thanh Liên.

Lạc Thanh Liên lại cắn thêm một miếng, nuốt xuống, rồi sau đó lắc đầu nói: “Đan dược này chất lượng quá kém, có thể dùng cho võ đạo nhân, nhưng bên trong có quá nhiều tạp chất. Dùng vào sẽ làm mạnh gân cốt, nhưng cũng sẽ khiến độc tố tích tụ trong ngũ tạng, làm tổn hại tuổi thọ, gần như là phế đan.”

Lý Diệp nghe vậy, những ý tưởng đã chuẩn bị sẵn trong đầu lập tức bị bỏ qua, không phục mà nói: “Tiểu thiếu gia, lời này của ngài tôi không phục. Phong Cốt Đan này là chúng tôi nghiên cứu trong suốt hai năm, chuyên dùng cho người tập võ, tất cả các thành phần đều là thảo dược có lợi cho cơ thể người cao tuổi, sử dụng công nghệ chế tác thuần thục, sao lại bị ngài nói thành phế đan như vậy?”

Viên đan dược này chính là thành quả nghiên cứu bí mật của Tập đoàn Dung Thị, bao nhiêu người dốc hết tâm huyết vào việc nghiên cứu, nhưng không ngờ bị Lạc Thanh Liên phủ nhận hoàn toàn.

Lạc Thanh Liên lấy nửa viên đan dược còn lại bỏ vào hộp, nói: “Ngươi làm nghề chế dược chắc cũng biết, hầu hết các loại dược đều có ba phần độc. Khi luyện chế đan dược, phương pháp, thảo dược, tỷ lệ, lửa… tất cả đều phải chú ý cẩn thận. Một chút sai sót có thể dẫn đến sai lầm lớn. Đan dược các ngươi làm, căn bản là không đạt yêu cầu.”

Lý Diệp tức giận, nhưng cố nén lại, nói: “Đan dược này chưa qua thử nghiệm cơ thể, không thể dễ dàng kết luận như vậy.”

Lạc Thanh Liên nhướng mày, tự tin đáp: “Ta nói chính là kết luận cuối cùng. Nếu ngươi không tin, có thể tìm một số võ sĩ thử thử. Nếu có thể đưa ra lý do thuyết phục, thì họ chắc chắn không phải là người trong nghề.”

Lý Diệp: “……”

Dung Cửu Tiêu nhìn Lạc Thanh Liên, rồi thu lại hộp đan dược đưa cho Lý Diệp, nói: “Tất cả phong cốt đan làm ra đều như nhau, đem nấu lại là được.”

Lý Diệp luống cuống, nói: “Nhị thiếu, chúng ta đã cam kết thời gian giao đan dược rồi, đối tác hợp tác là một bộ phận đặc biệt mà.”

Dung Cửu Tiêu liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “ tôi sẽ nghĩ cách khác, làm theo những gì ta nói đi.”

Lý Diệp thở dài, nhìn Lạc Thanh Liên với ánh mắt đầy u oán.

Thiếu niên này, quả thật càng nhìn càng giống một tiểu hồ ly tinh, không chừng chính là Tô Đát Kỷ chuyển thế, Triệu Phi Yến tái sinh, Bao Tự nhập vào người, thực sự là yêu phi hại nước hại dân!

Dung Cửu Tiêu là một người anh minh thần võ, nhưng lại tin tưởng và cưng chiều người này, thật là khiến người ta khó hiểu, thời thế thay đổi đến mức nào rồi.

Tuy nhiên, nếu Dung Cửu Tiêu đã nói vậy, Lý Diệp chỉ có thể ôm hộp đan dược mà ra đi.

Dung Cửu Tiêu cảm thấy tâm trạng mình rất phức tạp. Đây chính là thành quả nghiên cứu của Tập đoàn Dung Thị về đan dược chuyên cấp cho võ sĩ, nhưng đây đã là sản phẩm cải tiến của bọn họ sau nhiều năm, có thể coi là đỉnh cao kỹ thuật của Dung Thị.

Mặc dù hắn tinh thông kỳ môn độn giáp, ngũ hành bát quái, phong thủy bí thuật, nhưng về lĩnh vực luyện đan thì không phải là chuyên gia.

Có thể nói, truyền thống chế dược của Dung Thị đã trải qua nhiều lần chiến tranh và biến động trong suốt ngàn năm, đã mất đi hơn phân nửa. Dù còn một số phương pháp bí truyền được bảo tồn, nhưng so với thời kỳ hưng thịnh thì vẫn còn kém rất xa.

“Cửu ca ca, nhà chúng ta có phải có vườn dược chuyên trồng dược liệu không?” Lạc Thanh Liên chớp mắt hỏi, “em thử nếm, phát hiện có mấy loại thảo dược hiếm gặp, tuổi đời cũng không nhỏ, trên thị trường hầu như không tìm thấy.”

Dung Cửu Tiêu gật đầu: “Dung gia quả thực có một khu vườn trên đỉnh núi, rất nhiều thảo dược hiếm, chúng ta gọi là linh thảo, đều mọc trên vách đá của những ngọn núi cao.”

Lạc Thanh Liên suy nghĩ một lát, rồi nói: “Hôm nào mang em đi tham quan một lần, có thể em sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề đó.”

Dung Cửu Tiêu cười cười, đáp: “Được rồi.”Dung Cửu Tiêu tự nhiên không nói cho Lạc Thanh Liên biết, rằng ngọn núi linh thảo kia là một căn cứ bí mật của Dung gia, ngoài những người trực hệ, rất ít người có thể đến được.

Tuy vậy, Dung Cửu Tiêu không hiểu tại sao, hắn lại có một sự tín nhiệm đặc biệt đối với cái “ đại quỷ đầu đoạt xá ” này. Có thể là vì Lạc Thanh Liên thể hiện quá xuất sắc, nên hắn cảm thấy không cần phải phòng bị quá mức. Dù sao, cũng không thể phòng ngừa được hết.

Mỗi ngày, Dung Cửu Tiêu đều bận rộn công việc, lúc nào cũng có người gọi điện thoại, còn Lạc Thanh Liên thì lang thang trong thư phòng của hắn.

Trong thư phòng của Dung Cửu Tiêu, có rất nhiều sách, trông giống như một thư viện nhỏ. Các cuốn sách được phân loại rất gọn gàng. Lạc Thanh Liên lướt qua một cuốn sách, nhưng khi lật ra, cậu nhận ra, dù mỗi chữ đều nhận biết, nhưng nội dung thì làm hắn cảm thấy mình như một người có trí tuệ kém cỏi.

“ cậu có thể hiểu sách về kinh tế học này sao?” Dung Cửu Tiêu đi vào, đứng cạnh Lạc Thanh Liên, nhìn qua cuốn sách.

“Trên đời này, con người không hoàn hảo. Nếu trời cao cho em một khuôn mặt hoàn mỹ, chắc chắn sẽ cướp đi một thiên phú nào đó của ta.” Lạc Thanh Liên không quên khoe khoang, vội vàng nhét cuốn sách dày cộp lại vào chỗ cũ, nói: “Cuốn này thật sự phức tạp, đọc đến choáng váng cả đầu.”

Dung Cửu Tiêu mỉm cười, nói: “ cậu thích đọc sách gì?”

Lạc Thanh Liên hưng phấn nói: “em thích đọc sách về những con khỉ, con heo kiểu này.”

Dung Cửu Tiêu nghi hoặc nhìn Lạc Thanh Liên, hỏi: “ cậu thích nuôi động vật à?”

Lạc Thanh Liên: “……”

Sau khi giải thích, Dung Cửu Tiêu mới hiểu rằng, Lạc Thanh Liên thích đọc cuốn 《Tây Du Ký》.

Trong thư phòng cũng có cuốn sách này, Dung Cửu Tiêu lấy ra một cuốn 《Tây Du Ký》 bìa cứng đưa cho Lạc Thanh Liên, nói: “Đừng dùng điện thoại xem, hại mắt đấy.”

Lạc Thanh Liên gật đầu, nói: “Đúng vậy, rất nhiều người đều đeo kính, có một số kiểu dáng trông thật là kỳ lạ nhưng cũng rất đẹp.”

Nói về kính mắt, Lạc Thanh Liên cũng muốn thử một bộ kính phòng chống ánh sáng xanh.

Dung Cửu Tiêu nhìn đôi mắt sáng ngời của Lạc Thanh Liên, nói: “ cậu thị lực hẳn là không tồi nhỉ?”

“Nhìn rõ mọi thứ.” Lạc Thanh Liên trả lời: “ cao nhân chúng ta, thị lực đặc biệt tốt. Nếu anh ngẩng mặt lên, ngay cả vài sợi lông mũi của anh em cũng có thể đếm rõ ràng.”

Dung Cửu Tiêu khóe miệng giật giật, nói: “Cái này thật ra cũng không cần thiết.”

Lạc Thanh Liên cầm 《Tây Du Ký》, chăm chú ngồi ở cửa sổ sát đất, chẳng quấy rầy Dung Cửu Tiêu làm việc. Cả hai cứ thế, bình yên trải qua một buổi sáng.

Tuy nhiên, cái sự bình yên ấy rất nhanh đã bị điện thoại phá vỡ.

“Nhị thiếu, người ngài giới thiệu tới không được rồi.” Diệp Trạch Dương gần như muốn khóc, nói: “Lần này, thứ đồ đó cho tôi một cái tát bay luôn, hiện giờ tôi chẳng thể ra ngoài được, nếu cứ như vậy tôi thật sự sẽ hỏng mất!”

Dung Cửu Tiêu: “……”

Dung Cửu Tiêu trầm tĩnh nói: “anh gửi địa chỉ cho ta.”

Diệp Trạch Dương khóc lóc, nói: “Nhanh lên đi, nhị thiếu, tôi thật sự sắp bị làm chết rồi!”

Dung Cửu Tiêu trấn an vài câu, rồi cúp máy.

Lạc Thanh Liên ngẩng đầu lên, cuốn sách vẫn trên đùi, hắn hớn hở nói: “em vừa mới tính toán, hôm nay có Thần Tài sẽ mang tiền tới.”

“ cậu thật sự biết bói toán?” Dung Cửu Tiêu đứng dậy, nói: “Thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, Thần Tài phải tới đưa tiền cho cậu rồi.”

…………

Trên đường, Lạc Thanh Liên dần hiểu ra những chuyện gần đây của Diệp Trạch Dương.

Diệp gia là một gia đình giàu có ở kinh thành, truyền thống từ bao đời, luôn có thể sinh ra những đại quan. Trước đây có một phong thủy sư xem qua phần mộ tổ tiên của họ, nói rằng đây là một địa điểm phong thủy khó gặp, nước non xung quanh đẹp đẽ, núi cao phía sau, sông phía trước, hoàn cảnh tuyệt vời, không có sát khí.

Tuy nhiên, vài năm trước, phần mộ tổ tiên của Diệp gia bị đối thủ hãm hại, bị phá hoại một phần, làm lộ khí vận của gia đình. Từ đó, Diệp gia gặp phải rất nhiều chuyện không may, kinh doanh gặp khó khăn, nhiều quan chức trong gia đình suýt nữa gặp chuyện.

Sau đó, họ đã mời đại sư chỉ điểm, phát hiện phần mộ tổ tiên bị phá hủy, chỉ có thể dời mồ mới giải quyết được. Cuối cùng, phần mộ đã được dời đến một địa phương khác, vẫn là nơi núi cao nước trong.

Tuy nhiên, sau khi dời mộ, Diệp Trạch Dương – cháu đích tôn của Diệp gia, lại gặp phải chuyện kỳ lạ.

Mỗi tối, Diệp Trạch Dương đều mơ thấy một chàng trai mặc áo dài màu hồng phấn, tóc dài, đến cởi áo, tháo thắt lưng cho hắn. Diệp Trạch Dương, mặc dù là một công tử phong lưu, nhưng trước sự quyến rũ của mỹ nhân, hắn vẫn không thể cưỡng lại được, và liền cùng người ấy… hành vân vũ.

Mới đầu hắn cảm thấy như vậy thật thú vị, nhưng rất nhanh, hắn nhận ra không ổn.

Mỹ nhân thì đẹp, nhưng cái việc mỗi đêm đều quấn lấy hắn thì quả thật không ổn chút nào.

Sau hai ba tháng, ánh mắt của Diệp Trạch Dương trở nên hốc hác, da mặt anh ta gần như đã có thể cosplay thành gấu trúc.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play