Lạc Thanh Liên lúc ấy vô cùng ủy khuất, nói: “Cửu ca ca của tôi bận rộn suốt ngày, khó mà có thể đến đón tôi.”
Lúc đó trong điện thoại, Dung Cửu Tiêu vừa nghe rõ đầu đuôi liền lạnh nhạt phun ra một câu: “Vậy cứ để cậu ở cục cảnh sát tĩnh tâm lại đi.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gọi: “Người nhà của Lạc Thanh Liên đến rồi, mau đưa người ra đi.”
Lạc Thanh Liên lập tức phấn khởi nhảy dựng lên, vừa chạy ra cửa đã thấy Dung Cửu Tiêu đứng ngoài đợi mình.
Vài nữ cảnh sát trẻ không nhịn được lén liếc nhìn người đàn ông bên ngoài, tiểu Trương thấp giọng trầm trồ với đồng nghiệp: “Cái người này… đúng là đẹp trai đến mức trời sinh vô lý luôn ấy.”
Lạc Thanh Liên vui mừng chạy đến bên cạnh Dung Cửu Tiêu, cười tươi rói: “Cửu ca ca, huynh đến nhanh thật đấy. Em còn tưởng đêm nay phải ở lại nơi này ngủ cơ.”
Dung Cửu Tiêu liếc mắt nhìn y, cười như không cười: “Chỉ vì báo án mà suýt chút nữa tự đưa mình vào trong này, nói ra cũng thật nở mày nở mặt nhỉ.”
Lạc Thanh Liên lập tức nghiêm mặt, hùng hồn nói: “em nào phải kẻ lừa đảo, em là thật sự xem tướng đoán mệnh cho người ta, lấy đúng tiền đúng việc.”
Tiểu Trương nghe không nổi nữa, chen vào nói: “Tôi thấy người nhà vẫn nên dạy dỗ lại cậu nhóc trong nhà đi. Thời đại nào rồi mà còn mê tín phong kiến thế này. Đã bị đưa đến đây mà còn không quên ra vẻ đạo sĩ tiên phong đạo cốt. Nếu không phải xét thấy cậu ta không thu quá nhiều tiền, thì chắc chắn đã bị tạm giam rồi.”
Một cảnh sát lớn tuổi ho khan, giảng hòa: “Chỉ là trình độ chưa sâu, sau khi giáo dục viết giấy cam đoan xong thì cho qua, nhưng tiền thu phi pháp sẽ bị tịch thu. Nghề này, tuyệt đối không thể làm tiếp.”
Dung Cửu Tiêu quay sang nhìn Lạc Thanh Liên, nghiêm giọng: “Hành vi của cậu chính là chiếm dụng tài nguyên công cộng, còn gây thêm phiền phức cho người khác.”
Lạc Thanh Liên không phục, chu miệng lên, ủy khuất lết lại gần Dung Cửu Tiêu, nói:
“em vốn dĩ đâu có định báo án, ai dè tên tôn tử kia cứ nhất quyết chọc em! Em liền nói luôn, ai không báo án thì là tôn tử! Em đây là người của Huyền môn chính tông, bối phận cao như tổ tông, sao có thể để người ta coi là tôn tử được chứ!”
Tiểu Trương bên cạnh nhịn không nổi mà ho khan một tiếng — tiểu tử này đúng là xương cứng thật.
Dung Cửu Tiêu cũng không nói gì, chỉ thấy vừa bực vừa buồn cười. Hắn đứng một bên nhìn Lạc Thanh Liên viết giấy cam đoan, sau đó mang người rời khỏi cục cảnh sát.
Trước khi đi, Lạc Thanh Liên còn không quên quay lại hỏi:
“ chú Cảnh sát, cái tên kính râm to đùng kia là đồ l·ừa đ·ảo, các chú nhất định phải bắt hắn lại đó! Hắn tuyệt đối không phải thứ tốt, lừa không biết bao nhiêu người rồi.”
Lão cảnh sát liếc mắt nhìn cậu một cái, đáp:
“Hắn nghiêm trọng hơn cậu nhiều, không dễ ra ngoài như vậy đâu. Bất quá, cũng phải cảm ơn cậu hôm nay báo án, giúp bắt được kẻ xấu.”
Vụ án kia có liên quan đến một vụ việc cũ, lão cảnh sát không tiện nói nhiều. Nhưng cái tên đeo kính mát kia từ lâu đã bị tình nghi dùng chiêu trò mê tín để lừa gạt, đặc biệt ở các vùng quê hẻo lánh, hắn đã lừa không ít cô gái, còn dính dáng đến án hình sự. Bao nhiêu năm chưa bắt được, không ngờ hôm nay lại bị một màn “giở trò rồi tự báo án” làm cho rơi đầu vào lưới.
Dung Cửu Tiêu nhướng nhẹ đuôi mày, kéo Lạc Thanh Liên rời đi.
Hai người vừa rời khỏi, trong cục lập tức náo nhiệt. Một đám người trẻ tuổi mặt mày hớn hở, túm tụm lại bàn tán.
“Vừa rồi kia… là Dung Cửu Tiêu đúng không? Người thật so với ảnh còn đẹp hơn! Không ngờ tiểu tử kia gọi người tới đón lại là Dung Cửu Tiêu!”
Một nữ cảnh sát xinh đẹp che ngực xuýt xoa:
“Ta vừa thấy người thật liền choáng váng luôn rồi. Nhưng mà… bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì vậy?”
“Ta cũng muốn biết! Tiểu hài tử kia một câu lại một câu ‘Cửu ca ca’, gọi thân thiết đến mức khiến người ta đỏ mặt. Quan hệ thế kia tuyệt đối không đơn giản.”
“A a a a! Tim tôi muốn loạn nhịp rồi! Hai người họ nhìn đã thấy hợp mặt, hợp khí chất, thế này không yêu đương thì còn là gì?”
Tiểu Trương giật giật khóe miệng, lầu bầu nói:
“Đừng có mà mê trai quá đà như vậy chứ, thấy soái ca thôi mà làm gì khoa trương đến thế, còn không biết xấu hổ. Mau lo làm việc đi!”
Lão cảnh sát liếc mắt nhìn Tiểu Trương, rồi gọi hắn lại bên cạnh, thấp giọng nói:
“Ta thấy chuyện vợ nhà ngươi sắp sinh, tốt nhất nên tính trước đi một bước. Hay là để nàng sinh mổ sớm cho chắc ăn.”
Tiểu Trương ngẩn ra:
“Sư phụ… ngài không phải cũng tin hắn là thật đó chứ?”
Lão cảnh sát lắc đầu, đáp:
“Không phải tin hay không. Mà là… đôi khi cẩn thận một chút để giữ bình an cũng không thiệt. Trước kia ta làm nhiệm vụ ở Nam Cương, đã gặp không ít chuyện quái lạ, đến giờ khoa học cũng không giải thích được đâu.”
Tiểu Trương thấy hắn nói năng nghiêm túc, trong lòng cũng lờ mờ bất an. Cuối cùng, hắn gọi điện về nhà, dặn vợ mình cứ theo phương án sinh mổ để cho an toàn.
…
Trên đường về, Lạc Thanh Liên tức giận đùng đùng, đem chuyện cậu làm sao lôi được tên đeo kính mát – kẻ l·ừa đ·ảo kia – đến cục cảnh sát, một năm một mười kể lại cho Dung Cửu Tiêu nghe, rõ ràng mạch lạc không sai một chữ.
“Hắn còn dám nói em là l·ừa đ·ảo? Rõ ràng là hắn mới vừa ăn c·ướp vừa la làng!” Lạc Thanh Liên giận dữ nói, “Còn khinh thường em, bảo em chỉ đưa Hoắc Lưu Thâm một trăm đồng, nói vậy là quá ít! Hắn có nghĩ đâu, Hoắc Lưu Thâm là theo em học bản lĩnh đó! Em không lấy tiền đã là tốt lắm rồi! Một trăm đồng, ít sao?”
Dung Cửu Tiêu liếc nhìn bộ dáng hăng hái như muốn đi đánh người của cậu, thong thả nói:
“Một trăm đồng với cậu có khi là nhiều, nhưng với Hoắc Lưu Thâm thì chắc chẳng đáng là bao.”
Lạc Thanh Liên nhíu mày, nghiêm túc nói:
“Hắn là thuật sĩ Huyền môn, không lạ gì đâu! Chúng ta Huyền môn xưa nay có tiếng… nghèo rớt mồng tơi!”
Cậu hồi tưởng lại những năm tháng giang hồ xưa kia, nghèo đến độ gió thổi cũng vang leng keng, còn phải nhờ bằng hữu tiếp tế bữa đói bữa no. Nhưng đó không phải vì Huyền môn không kiếm được tiền, mà bởi vì thuật sĩ chân chính, hoặc là bế quan luyện chế thiên tài địa bảo, hoặc là rong ruổi khắp nơi để tìm thiên tài địa bảo — mà những thứ đó… đều là đồ đốt tiền!
Cho nên, phàm là thuật sĩ có chút bản lĩnh, tính tới tính lui… đều là nghèo rớt mồng tơi.
Người ta thường nói, muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt — làm Huyền môn thuật sĩ, chẳng ai ghét tiền nhiều cả. Một trăm đồng kia, cũng là bạc trắng tiền thật đấy chứ!
Dung Cửu Tiêu nhàn nhạt nói:
“Sư phụ của Hoắc Lưu Thâm là Đường Thái Diễn, chưởng môn nhân của Mi Sơn phái. Mỗi lần hạ sơn đều là một vụ sinh ý bạc triệu, thậm chí bạc tỉ. Mà Đường Thái Diễn lại rất sủng tiểu đồ đệ, tiền bạc đổ lên người hắn, tự nhiên không thiếu.”
Lạc Thanh Liên nghe xong thì thở dài, nói:
“Mấy đồng tiền đó cũng không tiêu vào chỗ nên tiêu. Bảo mã, hương xe, đều chỉ là vật ngoài thân. Em thấy bọn họ bây giờ… đúng là chẳng có tí theo đuổi gì.”
Dung Cửu Tiêu cong môi cười:
“Cũng không hẳn là không theo đuổi đâu. Thuật sĩ luyện đan luyện khí, tìm bảo tầm long cũng chẳng ít. Mi Sơn phái tài đại khí thô, tiền tiêu chẳng thèm chớp mắt.”
Lạc Thanh Liên nghe mà vừa hâm mộ vừa bực mình, giận đến mức chà tay mấy cái, hừ lạnh:
“Lần sau đừng nói một trăm, dù chỉ mười đồng em cũng không thu! Cho miễn phí còn bị xem thường!”
Dung Cửu Tiêu: “…” Hắn vốn đâu có ý đó.
Lạc Thanh Liên lại than dài một tiếng, cảm khái:
“Xem phong thủy đúng là kiếm ra tiền thật, có lẽ em nên chuyển hướng theo nghề này cho đàng hoàng. Mở quán đoán mệnh ngoài đường, đúng là chẳng ra sao.”
Nói rồi, hắn nghiêm mặt nói tiếp:
“Đời người muôn ngả, hữu duyên mới gặp. Hôm nay em còn gặp một cô gái rất xinh đẹp, bạn trai cô ấy thì bình thường thôi, nhưng cô ấy lại có một âm duyên từ kiếp trước — một vị ‘phu quân âm phủ’ muốn mang cô ấy đi! Anh nói xem, em chỉ là một kẻ hành nghề bình thường, giờ lại phải liều mạng cứu một cô gái chẳng quen biết. Không phải là tự tìm đường chết sao?”
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Lạc Thanh Liên lại không hề thấy hối hận. Cậu vốn dĩ vẫn muốn giúp đỡ dân thường, chứ chẳng phải chỉ lo kiếm tiền từ đám nhà giàu phú hộ.
Dung Cửu Tiêu liếc cậu một cái, cười nhàn nhạt:
“Vừa khéo, tôi có một người bạn, dạo này gặp chút chuyện rắc rối. Đã mời ba vị đại sư đến xem, tốn bao nhiêu tiền mà vẫn không giải quyết được. Nếu cậu có hứng, tôi đưa cậu đi xem một chuyến.”
Lạc Thanh Liên nghe vậy liền mắt sáng như đuốc, lập tức lục ba lô lấy ra một tấm bố quẻ, giơ lên như bảo bối.
Hắn phấn khích nói:
“Cái này em làm được hết! Mấy món không có trên đó, em cũng có thể làm được! Tóm lại, em chính là một tiểu thiên tài huyền học không giống ai. Cảm tạ cửu ca ca đã nhớ tới em!”
Dung Cửu Tiêu nhìn qua tấm quẻ bố, thấy trên đó viết rằng:
“Bản thân chuyên trách bát quái bói toán, ngũ hành đặt tên, trừ yêu diệt ma, đuổi quỷ, đoán mệnh, xem phong thủy, giải nợ, dán màng, bắt tiểu tam, đoán mệnh không đúng không lấy tiền, giá từ một trăm khối trở lên, mỗi tuần một buổi vào chiều thứ bảy, địa chỉ: Yên La Lộ, cầu vượt loại kém mười tám hào, các vị có duyên đi ngang qua đừng bỏ lỡ!”
Dưới cùng còn ghi thêm: “Hoan nghênh các vị đưa cờ thưởng, khen ngợi hoặc tôn vinh.”
Dung Cửu Tiêu thở dài: “……”
Thật sự không thể giấu được, mỗi lần nhìn tấm quẻ bố này, hắn đều thấy tay mình ngứa ngáy.
Thấy Lạc Thanh Liên mặt dày như tường, lại viện cớ dưỡng bệnh, hắn đành để hắn vào ở trong phòng mình.
Dù Dung Cửu Tiêu đã từ chối nhiều lần, Lạc Thanh Liên vẫn gọi điện cho mẹ Nhan khóc lóc kể lể rằng cửu ca ca không tốt với hắn.
Mẹ Nhan nghe vậy rất thương Lạc Thanh Liên, liền lập tức gọi cho Dung Cửu Tiêu, kể rằng Lạc Thanh Liên mấy năm nay đã chịu đựng nhiều vất vả và đau khổ, khiến Dung Cửu Tiêu cảm thấy mình thật lạnh lùng vô tình nếu tiếp tục từ chối.
Vì vậy, trong phòng lại có thêm một người.
Tuy nhiên, Lạc Thanh Liên cũng không phải ngày nào cũng ở đó, vì Dung Cửu Tiêu cũng không phải lúc nào cũng về nhà.
Một ngày, khi Lạc Thanh Liên vào phòng, cậu ngửi thấy một mùi hương đậm đà của nhân sâm.
Mắt Lạc Thanh Liên sáng lên, cậu tiến đến bên bồn, ngồi xổm nhìn viên nhân sâm đỏ như lụa, nói: “Đồ tốt, ít nhất ba trăm năm tuổi, không ngờ trong thời đại linh khí thiếu thốn thế này lại có thể có thứ quý như vậy.”
Dung Cửu Tiêu nghe vậy liền biết Lạc Thanh Liên là người sành hàng, bước đến gần hỏi: “Tổ tiên nhà Dung gia làm nghề dược thảo, cây nhân sâm này người khác mang đến nhờ tôi phân biệt. Cậu có nhìn ra gì không?”
Lạc Thanh Liên cầm nhân sâm lên, thích thú sờ soạng, cảm nhận linh khí tỏa ra, nước miếng chảy dài, nói: “Cửu ca ca, anh thử hỏi người kia xem có bán không?”
Dung Cửu Tiêu đáp: “Chắc không bán đâu, đây là để người ta hiếu kính sư phụ của mình. Nghe nói đào ra rất khó, nếu không có số mệnh thì không lấy được.”
Lạc Thanh Liên mắt sáng rực: “Cửu ca ca, anh mau nói với người kia, đồ tốt thế này phàm nhân ăn vào không hấp thu được, ăn sai sẽ mất mạng. Nếu họ muốn hiếu kính lão nhân gia, thì giao cho em, em sẽ chế tạo mấy viên nhân sâm dưỡng sinh hoàn, bổ khí, bổ huyết, cường thân kiện thể, ích thọ duyên niên, mới đúng cách.”
Dung Cửu Tiêu hơi ngạc nhiên nhìn cậu, nói: “Cậu còn biết luyện đan à?”
Lạc Thanh Liên vỗ ngực tự tin: “Đương nhiên là biết a.”
Dung Cửu Tiêu hỏi: “Nhưng quẻ bố của cậu đâu có viết cái này?”
Lạc Thanh Liên lập tức lấy quẻ bố ra, dùng bút ghi thêm: “Chuyên trị các bệnh nan y, vô sinh, trẻ khóc đêm, trị không hết không lấy tiền.”
Dung Cửu Tiêu thở dài: “……” Càng ngày càng giống kẻ lừa đảo chuyên nghiệp rồi.
Dung Cửu Tiêu thu hồi cây nhân sâm, nói: “Để tôi hỏi thử một chút đã.”
Lạc Thanh Liên tiếc nuối hít một hơi thật sâu, rồi lén lút véo lấy một cây nhân sâm nhỏ, giấu sau lưng.
Dung Cửu Tiêu liếc nhìn hắn, giơ tay gõ nhẹ vào đầu hắn, nói: “Không hỏi mà lấy thì tự chuốc lấy rắc rối đó.”
Lạc Thanh Liên đành rầu rĩ ném cây nhân sâm trở lại trong hộp.
Ngay sau đó, hắn nghe Dung Cửu Tiêu nói: “Một thời gian nữa tôi sẽ đi đào tham ở một nơi, nếu vận khí tốt, tôi có thể mang về vài cây cho cậu. Đừng nhìn vào đồ của người khác.”
Lạc Thanh Liên nghe vậy liền vui mừng, đôi mắt cong lên như trăng non, lộ ra hàm răng trắng đều, nói: “Cửu ca ca tuyệt nhất, cửu ca ca thật tốt với tôi.”
Dung Cửu Tiêu: “……”
Mặc dù Dung Cửu Tiêu từ chối hành động ăn trộm của Lạc Thanh Liên, nhưng khi vào phòng làm việc đóng cửa lại, hắn vẫn gọi điện cho người kia.
“Cây tham này rất tốt, nhưng không phù hợp dùng cho người trong gia đình lão gia tử của các ngươi.” Dung Cửu Tiêu nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Cao nhân bảo rằng, phàm nhân ăn vào mà không cẩn thận thì sẽ mất mạng.”
“……” Đoạn Vân Hạc đầu tiên nghẹn ngào một chút, rồi nói: “Sao giờ ngươi lại tự khen mình như thế? Dù ta công nhận ngươi lợi hại thật, nhưng trước kia ngươi đâu có tự xưng là cao nhân như thế?”
Dung Cửu Tiêu cười nhẹ đáp: “Ta đâu có tự xưng, cao nhân nào giống ta chứ.”
Đoạn Vân Hạc ngạc nhiên: “Hóa ra còn có người dám gọi ngươi là cao nhân à? Lão nhân gia của hắn là ai vậy? Lần sau dẫn ta đến bái phỏng một chút nhé.”
Dung Cửu Tiêu cười cười đáp: “Lão nhân gia ấy có khi chỉ kém ta một hai tuổi thôi.” Rồi không nói thêm, nhanh chóng nói tiếp: “Nếu ngươi tin ta, hãy giao cây tham này cho ta. Cao nhân bảo hắn có thể chế biến nhân sâm thành thuốc viên giúp cường thân kiện thể, phù hợp với phàm nhân dùng, đặc biệt thích hợp với người già.”
Đoạn Vân Hạc không do dự, nói: “Ta tin ngươi mà. Dù sao cây tham này đào lên, ta cũng không nghĩ có thể bảo quản lâu. Chỉ là ta khá tò mò lão nhân gia trong lời ngươi nói ở đâu? Hôm nào dẫn ta đi gặp ông ấy một chút được không?”
Dung Cửu Tiêu trả lời: “Ừ, ông ấy hiện đang ở trong phòng ta.”
Đoạn Vân Hạc: “???”
……