Bích Hoa có chút xúc động, không ngờ sau mấy ngàn năm trôi qua, lại có thể nhìn thấy đồ vật của cố nhân năm xưa ở một thời không khác biệt. Trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc khó tả, chỉ là không biết phải gọi tên cảm giác ấy như thế nào, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên.
Lạc Thanh Liên cũng không nghĩ tới cây trâm nước mắt giao nhân kia lại ẩn chứa một chuyện xưa ly kỳ như thế, nhất thời trong lòng cũng ngũ vị tạp trần.
Cậu hỏi: “Vậy vị tiểu vương tử năm đó, hiện tại đang ở đâu?”
Bích Hoa sửng sốt, trong mắt lam dần phủ bóng u ám như Mông Sơn, thấp giọng nói:
“Lần thứ ba tộc giao nhân bị bao vây tru diệt, hải hoàng khi ấy đã sức cùng lực kiệt. Vì bảo toàn huyết mạch của tộc, liền lấy thân làm tế, cùng Hải Thần ký kết giao ước, tự nguyện bị phong ấn vào địa cung đáy biển. Nhờ đó khởi động được một kết giới, đưa chúng tôi trốn vào bí cảnh, sống nương nhờ trong tân gia viên.Về phần khu vực biển đó bây giờ ở đâu, tôi cũng không biết… chỉ là, tôi vẫn luôn… rất nhớ hắn…”
Bích Hoa như lạc trong mê mộng, nét mặt tràn đầy thương đau. Chỉ là Lạc Thanh Liên đang đắm chìm trong hồi ức của chính mình, tâm trí hỗn loạn, nên không chú ý tới nét bi thương kia.
Lạc Thanh Liên “a” một tiếng, cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ. Cảnh ngộ của vị hải hoàng kia lại trùng khớp với những ký ức mơ hồ trong đầu cậu. Hóa ra, những ký ức ấy vốn chẳng phải ảo giác hay hỗn loạn, mà là từng chuyện từng chuyện rõ ràng đã thực sự xảy ra, chỉ là cậu không còn nhớ mà thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play