Dung Cửu Tiêu nhìn vào tàn trang, trên mặt giấy quả nhiên có bức họa ghi lại cảnh Giao Vương tự trầm dưới đáy biển. Chung quanh Giao Vương, có một người đưa lưng về phía Thủy Tinh Cung, phiêu đãng giữa làn nước. Chỉ là, dung mạo người đó lại chưa được vẽ ra. Nếu Lạc Thanh Liên có ký ức này, tám chín phần mười, người nọ là cậu, không thể nghi ngờ.
Dung Cửu Tiêu lúc ấy còn cảm khái: Giao nhân trời sinh mỹ lệ, nhưng đến cuối cùng, chính vẻ mỹ lệ đó lại trở thành tai ương đòi mạng cho cả tộc.
Cậu hơi nghẹn họng, nghĩ đến bản thân nhiều nhất cũng chỉ là bắt vài tiểu giao nhân nhãi con, chụp mấy cái mông cho tụi nhỏ khóc hu hu, rồi tiện tay meo meo hai tiếng lấy giao châu chạy biến, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đem bọn họ giết sạch hầm nồi. Loại hành vi không thù không oán lại muốn diệt tộc kiểu này, cậu thật sự không hiểu nổi, người làm được chuyện như thế, đầu óc phải vặn vẹo tới mức nào mới tàn nhẫn ra vậy?
Khó trách bây giờ Giao tộc càng lúc càng ít, muốn gom đủ một bộ giao châu bảy sắc cầu vồng đã là chuyện không tưởng.
Lạc Thanh Liên nhịn không được phun tào: “em đúng là chuyện gì cũng thích chen một chân vào.”
Dung Cửu Tiêu ngoài ý muốn liếc cậu một cái, chậm rãi nói: “Đột nhiên anh nghĩ tới một câu.”
Lạc Thanh Liên nghiêng đầu: “Câu gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT