Dung Cửu Tiêu đi ra ngoài gọi điện thoại, có người thò đầu qua tò mò hỏi: “Lạc Thanh Liên, cậu vậy mà quen biết hai vị Thái tử gia nhà họ Dung? Quan hệ của cậu với họ là gì vậy?”
“Đúng đó Tiểu Lạc, cậu đúng là thâm tàng bất lộ, quen biết người như vậy mà còn giấu giếm, cậu cũng khiêm tốn quá rồi, chúng tớ chẳng nhìn ra chút nào.”
Tầng ký túc xá này phần lớn là sinh viên hệ biểu diễn và biên đạo, ai mà không biết Hoa Dung Giải Trí dưới trướng tập đoàn Dung Thị là xưởng chế tạo ngôi sao hàng đầu trong giới? Ai nấy đều muốn tìm cách tiếp cận, đây cũng chính là một nguyên nhân quan trọng khiến bên cạnh Dung Cửu Tiêu và Dung Tinh Lan từ khi nhập học luôn có kẻ nịnh hót không ngừng.
Thái tử gia của Hoa Dung Giải Trí, bám được ai cũng là vớ được đùi vàng rồi.
Lạc Thanh Liên liếc nhìn bọn họ một cái, khẽ mỉm cười, nói: “Không có quan hệ gì đặc biệt, chủ yếu là tôi dựa vào cái mặt đẹp trai này và mị lực cá nhân chinh phục họ thôi. Không thổi phồng cũng không nói xấu, họ chỉ thích kết bạn với những người như tôi, không màng danh lợi, phẩm hạnh cao khiết.”
Dung Cửu Tiêu vừa nghe điện thoại xong trở về: “...”
Cái này không phải là tự dát vàng lên mặt nữa, mà là nạm kim cương lên mặt rồi.
Một học sinh nhịn không được bật cười, nói: “banj học Lạc, cậu cũng quá tự luyến rồi đấy.”
Lạc Thanh Liên gật gật đầu, cũng không phủ nhận, nói: “Tự luyến là một biểu hiện khác của tự tin. Người ta phải tự yêu mình trước thì mới có thể khiến người khác thích mình. Các cậu phải học tập tôi mới có thể được họ tán thành.”
Các bạn học: "..." Là như vậy sao?
Dung Cửu Tiêu nghe không nổi nữa, đi tới nói: “Hôm nay chắc cậu cũng không học được nữa đâu, hay là thu dọn đồ đạc rồi làm quen với đường đi đi.”
Trước kia khi hai người đính hôn,mẹ Nhan thật ra muốn hai đứa nhỏ tăng cường tình cảm, đề nghị để Lạc Thanh Liên và Dung Cửu Tiêu ở chung một mái nhà, nhưng Lạc Thanh Liên luôn sợ Dung Cửu Tiêu đến ch·ết khiếp, không dám ở cùng anh, nên đủ kiểu thoái thác từ chối.
Nhưng mà bây giờ, Lạc Thanh Liên trực tiếp xách cặp sách, hưng phấn chớp chớp mắt, tiến đến bên cạnh Dung Cửu Tiêu, nói: “Đi thôi đi thôi, thân thể và tinh thần em đều bị thương, học không vào nữa, cần nghỉ ngơi một thời gian rồi tính.”
Dung Cửu Tiêu liếc nhìn cậu một cái, nói: “Kỳ này thi tiếng Anh cấp sáu nên chuẩn bị đi, nhớ mang sách tiếng Anh về.”
Lạc Thanh Liên: “...”
Tiếng Anh là cái gì vậy?
Mặc kệ nói thế nào, Lạc Thanh Liên cũng sắp nghênh ngang vào nhà rồi.
Đám học sinh xung quanh quả thực ai nấy đều muốn rớt cằm, không hiểu Lạc Thanh Liên rốt cuộc có năng lực gì mà có thể khiến Dung Cửu Tiêu đại thần tự mình chăm sóc.
“Lạc Thanh Liên, thật là số đỏ mà.”
“Không ngờ hắn lại có quan hệ với công tử nhà Dung, xem ra trước kia chúng ta mắng oan hắn rồi.”
“Biết đâu hắn được bao dưỡng thì sao, đừng quên biệt danh của hắn là gì.”
“Lạc Bạch Liên sao, yếu đuối thục nữ bạch liên hoa, sau khi lộ ra là kẻ thứ ba trơ trẽn, hắn một khóc hai nháo ba thắt cổ, đẩy mình vào thế trong sạch, chẳng phải là một đóa bạch liên hoa khổng lồ sao?”
“Chẳng lẽ Dung thiếu thích loại người này?”
“Không thể nào, Dung thiếu đâu phải là người đồng tính.”
“...”
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Lý Gia Niên vừa từ thư viện trở về hoảng hốt, lập tức gọi điện thoại cho Lạc Thanh Liên hỏi thăm tình hình.
Lạc Thanh Liên vui vẻ nói: “Không có gì đâu, mấy ngày nay tớ đến nhà anh trai ở, cậu không cần lo lắng cho tớ. Tiền viện phí tớ nhờ cậu chuyển cho cậu rồi đó, cậu nhớ kiểm tra và nhận nhé. Đúng rồi, nhớ giúp tớ để mắt đến tên mặt rỗ, hắn còn phải dán sách vá áo cho tớ, làm không xong đừng cho hắn ngủ.”
"..." Lý Gia Niên hạ giọng nói: “Mập ú sao lại nhảy lầu? Không phải cậu đẩy hắn chứ?”
"Tớ thuần khiết lương thiện như vậy, sao có thể làm loại chuyện này?" Lạc Thanh Liên vẻ mặt vô tội nói: “Có lẽ hắn thấy tớ xong, mới phát hiện người so với người quả là muốn ch·ết, chính hắn làm nhiều việc ác, lương tâm cắn rứt, muốn sớm đầu thai làm người lại, không còn mặt mũi nào sống tiếp nên mới nhảy lầu.”
Lý Gia Niên: “...”
Tuy rằng lời này nghe rất vô lý, nhưng nếu không phải Lạc Thanh Liên động tay thì tốt rồi.
Trên đường đi, sau mông Lạc Thanh Liên theo sau một con quỷ nhỏ mặt mũi đầy máu, bất quá, trên trán con quỷ nhỏ bị Lạc Thanh Liên vẽ một lá bùa, tránh cho bị ánh nắng chiếu vào là tan biến.
Lạc Thanh Liên vốn định đưa nó đi siêu độ, nhưng không tìm được cơ hội, cũng chỉ có thể mang nó về rồi tính sau.
Đi được một lát, Lạc Thanh Liên chủ động nói: “Cái tên mập ú kia, chính là cái người nhảy lầu ấy, không phải tôi đẩy hắn.”
Dung Cửu Tiêu liếc nhìn cậu một cái, rồi lại như vô tình lướt qua lá bùa chắn dương trên đầu con quỷ nhỏ.
Dung Cửu Tiêu nói: “Hắn ch·ết rồi trước đó có tr·anh ch·ấp với cậu, cảnh sát chắc chắn sẽ đến hỏi han tình hình.”
Lạc Thanh Liên biết cảnh sát ở thế giới này đại diện cho chính nghĩa, gật gật đầu nói: “Tôi không sợ họ hỏi chuyện, chỉ sợ họ không hỏi thôi. Tên mập ú kia trên tay có mạng người, hắn gi·ết ch·ết một đứa bé ba tuổi.”
Dung Cửu Tiêu mặt không đổi sắc, nói: “Sao cậu biết?”
Lạc Thanh Liên chỉ vào mũi mình, nói: “Bởi vì tôi là một thiên tài huyền thuật. Hắn trước kia có một đứa em trai, bị hắn tự tay đẩy từ trên lầu xuống ngã ch·ết, nhưng mọi người đều cho rằng đứa bé nghịch ngợm tự trèo lên cửa sổ rồi ngã xuống.”
Biểu cảm lãnh đạm trên khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của Dung Cửu Tiêu lúc này mới có một chút dao động.
"Cậu thông linh?" Dung Cửu Tiêu hỏi.
"Không phải thông linh, là thấu cảm." Đôi mắt đen như mực của Lạc Thanh Liên nhìn Dung Cửu Tiêu nói: “Tôi có thể xuyên qua người ch·ết và quỷ hồn, nhìn thấy những chuyện họ đã trải qua. Hôm nay tên kia bị chính đứa em trai đã ch·ết của hắn đẩy xuống, một mạng đổi một mạng, tôi thấy không có gì sai trái. Em trai hắn đã ch·ết hơn nửa năm, quỷ hồn vẫn chưa đi đầu thai, hiển nhiên là lòng còn oán hận. Nếu không cho nó báo thù, nó chỉ sợ rất nhanh sẽ biến thành lệ quỷ hại người.”
Dung Cửu Tiêu nhìn cậu, nói: “Cậu nói với tôi những điều này, không sợ tôi coi cậu là kẻ tâm thần sao?”
Cái tên Lạc Thanh Liên này không biết lai lịch thế nào, dù sao chắc chắn không phải là người trước kia. Nhưng Dung Cửu Tiêu không ngờ tên này lại không hề che giấu sự khác thường của mình, không biết là chưa trải sự đời không biết nhân gian hiểm ác, hay là quá tự tin vào năng lực của bản thân.
Lạc Thanh Liên cười khẽ, bên má trái hiện ra một lúm đồng tiền duyên dáng, đôi mắt đào hoa cong cong như vầng trăng non khép hờ.
Lạc Thanh Liên nói: “Anh coi tôi là kẻ tâm thần cũng chẳng sao, dù sao sau này còn nhiều cơ hội chứng minh tôi là người bình thường. Hơn nữa, tôi cảm thấy nếu sau này anh sẽ là phu quân của tôi, tôi phải đối xử với anh bằng sự chân thành thẳng thắn, nói rõ mọi chuyện sớm một chút thì tốt hơn.”
Lời editor:
Mấy chương trước mình dịch là Lý Gia Nam nay đổi thành Lý Gia Niên nha