Âm khí trên người Lạc Thanh Liên nồng đậm, rất dễ chiêu dụ quỷ hồn. Con quỷ nhỏ cũng là kẻ khôn lanh, cảm nhận được hơi thở thoải mái từ âm khí của Lạc Thanh Liên, lúc này mới lại gần cọ cọ.
Lập tức có người gọi điện thoại kêu xe cứu thương. Đây là tầng 5, Vương Khải Minh nhảy xuống cũng không ch·ết ngay, tạm thời vẫn còn hô hấp.
Gã mặt rỗ trực tiếp t·ê l·iệt ngã xuống đất, toàn thân run rẩy kinh hãi nhìn Lạc Thanh Liên.
Người khác không biết, nhưng hắn lại rõ ràng, tuy rằng Lạc Thanh Liên bề ngoài thoạt nhìn không động tay, nhưng hắn căn bản là dùng tà thuật gì đó khiến Vương Khải Minh tự mình nhảy lầu.
Trong mắt gã mặt rỗ, thiếu niên dung nhan diễm lệ đang cong môi kia, giống như một con lệ quỷ khiến người ta sợ hãi.
Lạc Thanh Liên nhìn về phía hắn, cười hì hì nói: “Mặt rỗ, tao vừa nói rồi đấy, mày làm lại nguyên vẹn cho tao, tao sẽ không để bạn nhỏ kia chơi trốn tìm sau lưng mày nữa, mày chịu không?”
Gã mặt rỗ suýt chút nữa phát điên, con mẹ nó chỗ nào ra trẻ con chứ!
Nhưng Lạc Thanh Liên không bình thường là chắc chắn. Gã mặt rỗ tức khắc sợ tới mức sónh cả ra quần, vừa khóc lóc thừa nhận sai lầm, thề thốt không bao giờ dám bắt nạt Lạc Thanh Liên nữa, đảm bảo lập tức bò về dọn dẹp nhà cửa. Cảnh tượng này khiến đám học sinh ban nãy còn vây xem nhảy lầu đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Gã mặt rỗ, chính là Lưu Thiếu Nham của hệ đạo diễn, một kẻ ăn nói sắc sảo, thích bắt nạt bạn học. Hắn ỷ vào cậu mình là lãnh đạo trong trường, nên vẫn luôn cậy thế h·iếp người. Đây là lần đầu tiên thấy hắn thừa nhận sai lầm, còn tự mắng mình không bằng heo chó.
Lạc Thanh Liên thong thả ngồi trên ghế, nhìn Lưu Thiếu Nham vừa khóc vừa mếu nuốt từng miếng mì gói đã đổ ra chăn, không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, nói: “Ngươi nói xem, lúc ấy nếu ngươi đổ lên chăn ta chút phân sâu bọ độc gì đó, chẳng phải càng tốt sao?”
Lưu Thiếu Nham "oa" một tiếng khóc rống lên, hối hận không kịp. Hắn chỉ là tiện tay nghe theo lời khuyên của Vương mập ú, đổ cả mì gói vừa pha lẫn nước vào chăn, không ngờ cuối cùng người ghê tởm lại là chính hắn.
Bất quá, so với Vương Khải Minh đã không hiểu sao nhảy lầu kia, hắn vẫn còn tính là may mắn.
Không lâu sau, Dung Tinh Lan gọi điện thoại cho Lạc Thanh Liên.
"Sáng nay em sao không đi học?" Dung Tinh Lan vừa mở miệng đã chất vấn.
Từ sau khi Lạc Thanh Liên tự sát bất thành bị người nhà biết,mẹ Nhan liền cho người âm thầm theo dõi ở trong học viện, tùy thời quan sát hành vi khác thường của Lạc Thanh Liên.Mẹ Nhan biết Lạc Thanh Liên đến trường học rồi không vào lớp, liền nhanh chóng gọi điện thoại cho Dung Tinh Lan bảo hắn điều tra rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Việc có đi học hay không kỳ thật không quan trọng, chủ yếu là sợ Lạc Thanh Liên vẫn còn nghĩ quẩn muốn tìm đến cái ch·ết.
Lạc Thanh Liên liếc nhìn Lưu Thiếu Nham nước mắt nước mũi tèm lem, nói: “Vốn dĩ tính toán học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước làm người mới, nhưng mà phòng ngủ chúng ta có một bạn học nghĩ quẩn mới vừa nhảy lầu, làm em có chút không có tâm trạng.”
Đầu dây bên kia Dung Tinh Lan im lặng vài giây, ngay sau đó hắn thở sâu, nói: “Em đang ở đâu?”
Lạc Thanh Liên nói: “Ở ký túc xá.”
Dung Tinh Lan nói: “Em chờ anh, anh lập tức qua đó.”
Cúp điện thoại, Dung Tinh Lan đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài. Bạn cùng phòng thấy vậy hỏi: “Dung tam đi đâu vậy? Mau đi học thôi.”
Dung Tinh Lan mặt đen lại nói: “Con bạch nhãn lang nhà tôi cùng bạn nhảy lầu, vốn dĩ hôm nay tôi phải đi làm thủ tục chuyển túc xá cho nó, một chút không cẩn thận đã quên mất.”
Bạn cùng phòng và Dung Tinh Lan đều là con nhà hào môn ở Đế Đô, biết rõ tình huống nhà Dung, "tách" một tiếng nói: “Vậy thì mau đi xem đi, phỏng chừng tiểu bạch nhãn lang kia sợ đến choáng váng rồi.”
Dung Tinh Lan xuống đến lầu dưới, vừa vặn gặp Dung Cửu Tiêu.
Nơi nào có Dung Cửu Tiêu, xung quanh tất nhiên có không ít học sinh cố ý đi ngang qua.
Dung Cửu Tiêu thấy hắn vội vội vàng vàng, liền nói: “anh tiện đường, cùng nhau qua đó đi.”
Dung Tinh Lan ngẩn người một chút, nói: “em còn chưa nói đi đâu, anh đã biết rồi?”
Dung Cửu Tiêu bình tĩnh nói: “Diễn đàn trường hot nhất, Tiểu Lạc cùng bạn nhảy lầu, có gì ngoài ý muốn sao?”
Dung Tinh Lan vừa mở cửa xe vừa nói: “Chưa thấy anh quan tâm mấy chuyện bát quái trên diễn đàn bao giờ, thật là ngoài ý muốn.”
Dung Cửu Tiêu nói: “Ngẫu nhiên anh cũng sẽ quan tâm một chút chuyện dương gian.”
Dung Tinh Lan: “...”
Sao hắn cứ cảm thấy, lời Dung Cửu Tiêu nói khiến hắn lạnh sống lưng.
Khi Dung Cửu Tiêu và Dung Tinh Lan đuổi tới, liền thấy Lạc Thanh Liên đang chân trần ngồi trên ghế gặm chân gà, chỉ huy một học sinh mặt rỗ khác vá áo cho mình.
Bởi vì cửa phòng ngủ mở toang, hành lang còn không ít học sinh vây xem, có mấy người đang xôn xao bàn tán Lạc Thanh Liên không ra gì, nói hắn máu lạnh vô tình, không hề quan tâm bạn học, bạn cùng phòng nhảy lầu mà hắn vẫn ngồi đó sai người vá áo.
Lạc Thanh Liên làm ngơ, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ đầu con quỷ nhỏ bên cạnh.
Không biết ai hô một tiếng "Dung thiếu tới", đám học sinh vây xem lập tức tản ra.
Lạc Thanh Liên vừa quay đầu lại, liền thấy Dung Cửu Tiêu xuất hiện ở cửa.
Lạc Thanh Liên tức khắc ném chân gà xuống, từ trên ghế nhảy dựng lên, vội vàng rút khăn giấy lau khô tay và miệng, nói: “Cửu ca anh đến chống lưng cho em hả.”
Dung Cửu Tiêu vừa bước vào đã thấy con quỷ nhỏ đang ngồi xổm bên chân Lạc Thanh Liên ngoan ngoãn lạ thường. Sát khí trên người con quỷ nhỏ sục sôi, hiển nhiên vừa mới hại người xong, lại nhìn mảnh ngọc vỡ nát trên mặt đất, vừa thấy liền biết có liên quan đến Lạc Thanh Liên.
Thằng nhóc này, vậy mà còn dám giả ngoan.
Bất quá, Dung Cửu Tiêu làm bộ như không biết gì cả, nhìn thẳng nói: “Nghe nói phòng ngủ các cậu có người nhảy lầu, tôi đến xem tình hình.”
Lạc Thanh Liên ôm ngực cảm động nói: “Cửu ca thật tốt, cái tên mập ú kia cũng không biết sao lại thế này, đột nhiên nghĩ quẩn, chạy thẳng đến cửa sổ rồi nhảy xuống, làm em sợ muốn ch·ết!”
Dung Cửu Tiêu bình tĩnh nói: “Thật sao.”
Lạc Thanh Liên gật đầu, nói: “Đúng vậy, bất quá trước khi hắn nhảy lầu, em có cãi nhau với hắn một trận, nhưng toàn là hắn cố ý gây sự với em, còn xé sách vở và quần áo của em nát bét. Cũng không biết có phải vì hắn lương tâm cắn rứt, cảm thấy sống trên đời này là nhục nhã, nên mới muốn ch·ết cho xong chuyện.”
Dung Cửu Tiêu: “...”
Tôi tin cậu mới là lạ.
Lạc Thanh Liên cảm động nhìn Dung Cửu Tiêu, rồi lại vẻ mặt ai oán nói: “Cửu ca ca, bọn họ làm bẩn chăn của em, còn xé sách, làm hỏng quần áo của em. Em ở trong trường học, sợ là không trụ nổi nữa, anh có thể cho em ở nhờ chỗ anh trước được không?”
Dung Cửu Tiêu không ở ký túc xá, anh có một căn hộ gần trường. Lạc Thanh Liên từ đêm qua đã bắt đầu để ý đến căn hộ đó.
Dung Cửu Tiêu cong môi một cách khó hiểu, nói: “Không thể.”
Lạc Thanh Liên: "..." Chết tiệt, sao lại lãnh khốc vô tình như vậy?
Lạc Thanh Liên lại ủy khuất nói: “Người ta thật đáng thương mà, bị bạo lực mạng còn bị xa lánh, Vương mập ú nhảy lầu còn gây cho em chấn thương tâm lý nghiêm trọng, em sợ em nghĩ quẩn lại đi theo nhảy xuống mất.”
Dung Cửu Tiêu liếc nhìn nửa cân chân gà trên bàn, cảm thấy Lạc Thanh Liên chọn học diễn xuất thật là đúng đắn, đây chính là một diễn viên thực thụ.
Dung Tinh Lan cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, run rẩy nói: “Mày là thằng đàn ông con trai mà cứ nũng nịu cái gì, ghê tởm chết đi được. Tao bây giờ liền đi tìm phụ đạo viên của bọn mày, đổi phòng ngủ cho mày, xem học viện có chịu nhận cái của nợ như mày không.”
Lạc Thanh Liên lúc này mới nhìn thấy Dung Tinh Lan, kinh ngạc nói: “Sao anh cũng tới đây?”
Dung Tinh Lan mặt đen lại nói: “Tao đến trước.”
Lạc Thanh Liên vô tình nói: “Có Cửu ca ở là được rồi, không cần anh quản em.”
Dung Tinh Lan: “...”
Thằng nhãi vong ơn thật không hổ là thằng nhãi vong ơn.
Không ít học sinh vây xem đều ngơ ngác nhìn nhau. Dung Tinh Lan và Dung Cửu Tiêu đều là nhân vật nổi tiếng trong trường, không nói là sống độc thân thì cũng đều có vòng giao tiếp riêng, người bình thường rất khó chen chân vào.
Nhưng hiện tại, hai vị công tử nhà Dung này vậy mà lại đồng thời xuất hiện trong phòng ngủ của Lạc Thanh Liên, hơn nữa nghe những lời kia, dường như là mối quan hệ thân thiết quen thuộc, nhất thời khiến người ta cảm thấy khó hiểu với sự phát triển này.
Dung Tinh Lan đi đến học viện làm thủ tục muốn chuyển túc xá cho Lạc Thanh Liên, nhưng đến chỗ lãnh đạo viện, hắn đột nhiên đổi ý.
"Lỗi không phải ở em trai tôi, trước đó nó yêu đương với một tên cặn bã họ Triệu, bị người ta hãm hại trên mạng, hiện tại lại bị bạn cùng phòng b·ạo l·ực học đường." Dung Tinh Lan đưa ra mấy tấm ảnh chụp, nói: “Diễn đàn không phải nơi ngoài vòng pháp luật, đối với những lời lẽ không đúng sự thật trên diễn đàn tôi đã chụp lại, sẽ tiến hành các thủ tục pháp lý. Việc nhà trường không xử lý khiến tôi vô cùng kinh ngạc.”
Chủ nhiệm Triệu của viện hệ tự nhiên biết bối cảnh của Dung Tinh Lan không dễ chọc, dù sao cũng là con cháu nhà giàu có thế lực, gia thế rất mạnh. Nhưng ông ta vẫn chưa biết Lạc Thanh Liên lại là em trai hắn.
Chủ nhiệm Triệu trong lòng khổ sở, lập tức thay đổi thái độ tốt đẹp nói: “Chuyện này là sơ suất của chúng tôi, chúng tôi lập tức thành lập tổ điều tra để làm rõ sự việc, nhất định phải đòi lại công bằng cho em Lạc.”
Dung Tinh Lan nói: “Đòi lại công bằng là chắc chắn, bất quá ba mẹ tôi hôm qua đã đích thân đến học viện, họ hy vọng có thể giải quyết chuyện này nhanh chóng, đừng ảnh hưởng đến việc học của em trai tôi.”
Chủ nhiệm Triệu tức khắc giận dữ không thôi, nếu hôm qua là ông ta tiếp đón vợ chồng nhà Dung thì đâu đến nỗi xảy ra chuyện này? Chắc chắn ông ta đã bị người ta tính kế, lát nữa ông ta phải điều tra xem ai cố tình hãm hại mình!
Chủ nhiệm Triệu vỗ ngực đảm bảo: “Học viện nhất định sẽ sắp xếp cho em Lạc một môi trường an toàn hơn.”
Dung Tinh Lan cảm thấy hài lòng rồi rời đi.
Bên này, dưới sự mặt dày mày dạn quấn quýt của Lạc Thanh Liên, Dung Cửu Tiêu cuối cùng cũng đồng ý cho Lạc Thanh Liên ở tạm vài ngày trong phòng của mình.