Chương 9: Không có tiền? Miễn bàn!
Dư Hữu Tư đè nén nỗi buồn trong lòng, từ xa nhìn về dãy giảng đường nhuộm đầy màu máu. Dù không muốn thừa nhận, nhưng những người đang bị giam trong phòng học bậc thang kia đúng là đồng đội của cô. Trong tình huống có thể đảm bảo an toàn cho bản thân, cô không thể thật sự khoanh tay đứng nhìn.
Nảy ra một ý, cô quay sang nói với Cố Bỉnh Khiêm: “Trong đó còn có một nhóm người bị nhốt, các anh có thể kiếm được ít tiền từ họ.”
Người thông minh không cần nói nhiều, Cố Bỉnh Khiêm lập tức hiểu ra, khóe môi cong lên một nụ cười sâu xa khó đoán.
Đường Dĩ Triều liếc nhìn là biết ngay ý cười đó của lão đại nhà mình mang ý gì chuẩn bị chém đẹp một trận đây mà.
Sở Uyển Nguyệt đưa cho Dư Hữu Tư một cái ba lô, bên trong có băng gạc, thuốc cầm máu, hai chai nước và mấy gói bánh quy nén.
“Cảm ơn các anh chị!” Dư Hữu Tư vành mắt hoe đỏ, cúi người thật sâu, giọng nghẹn lại, “Nếu em còn sống quay về được căn cứ, nhất định sẽ đền đáp gấp bội.”
Cố Bỉnh Khiêm khoát tay, hiếm khi mở miệng dặn dò: “Hai ngày tới có thể căn cứ sẽ phái người đến tìm kiếm cứu hộ.”
Dư Hữu Tư lập tức hiểu ra: “Em biết rồi, sẽ dắt Tiểu Bảo tìm nơi ẩn nấp.”
Tiểu Bảo được chị nắm tay dắt xuống núi, quay đầu lại vẫy tay: “Tạm biệt các anh chị, sau này lớn lên Tiểu Bảo nhất định sẽ báo đáp mọi người!”
Giang Vân Khởi gật đầu, trên khuôn mặt tuấn tú là nụ cười dịu dàng có phần cứng nhắc ,có lẽ vì đã quá lâu rồi cậu không cười kiểu đó.
Trong giảng đường, đám người bị nhốt chờ mãi không thấy kẻ điên đó lôi Dư Hữu Tư trở lại, sắc mặt Trương Viên ,cô gái có khuôn mặt xinh đẹp dần trở nên méo mó. Cô cúi đầu, bực bội quát: “Lề mề cái gì, nhanh tay lên được không?”
Cô gái đang bị sai khiến khựng lại một chút, mười đầu ngón tay rớm máu nhưng vẫn cố gắng cắt dây trói một cách cẩn thận, sợ lưỡi kim loại cứa trúng làn da mỏng manh của Trương Viên.
Khoảng một phút sau, dây trói cuối cùng cũng bị cắt đứt. Trương Viên xoay xoay cổ tay, chu môi đầy bất mãn: “Đúng là, còn để lại vết đỏ rồi đây này.”
Vừa dứt lời, cô ta liền đá một cú vào ống chân cô gái kia, đến khi nghe thấy tiếng r*n rỉ, vẻ mặt mới tỏ ra hài lòng.
“Đủ rồi, ức hiếp cô ấy làm gì? Mau chạy đi, tên biến thái đó mà quay lại là chẳng ai thoát được đâu!” Người lên tiếng là một thanh niên có vẻ ngoài tuấn tú đội trưởng của đội này, dị năng giả hệ Hỏa cấp B, khá có năng lực, ngoài Dư Hữu Tư thì anh ta chính là người bị Chu Kỳ đánh thê thảm nhất. Anh ta cũng là người đầu tiên phán đoán được Chu Kỳ có thể là dị năng giả cấp A.
Trương Viên trợn trắng mắt, lòng càng thêm tức giận, trừng mắt nhìn thanh niên kia rồi châm chọc: “Giờ giả bộ anh hùng cứu mỹ nhân làm gì? Lúc trước anh ở đâu?”
Dương Tự An chau mày nhưng không đáp, người đối diện là cháu gái của em trai căn cứ trưởng, bọn họ không chọc vào được.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cả phòng học rùng mình, ai nấy đều hoảng sợ ngồi trở lại ghế, sắc mặt trắng bệch, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Ê, có người nè. Một, hai, ba... tổng cộng sáu người.”
Người ló đầu vào là một chàng trai tóc xoăn, ăn mặc sạch sẽ, trông rất sáng sủa.
Tim mọi người hơi buông lỏng, sau đó là niềm vui sướng ngập tràn , họ sắp được cứu rồi sao?
“Cậu là…” Dương Tự An chưa kịp nói hết câu.
Chỉ thấy phía sau chàng trai tóc xoăn còn có ba người nữa lần lượt bước vào hai người đàn ông cao ráo, diện mạo tuấn tú như ngọc, hoàn toàn không ăn nhập gì với nơi tồi tàn dơ bẩn này.
Cố Bỉnh Khiêm hơi ngẩng cằm, ra hiệu cho Sở Uyển Nguyệt lên thu tiền.
Sở Uyển Nguyệt móc trong túi ra một cái bàn tính nhỏ, lách cách gẩy từng hạt rồi nói: “Sáu người, mỗi người mười viên tinh hạch, thêm một trăm viên cho bầy tang thi ngoài kia, tổng cộng một trăm sáu mươi viên.”
“Xin hỏi các vị muốn thanh toán ngay hay trả sau? Nếu trả sau sẽ tính thêm lãi.”
Dương Tự An bị con số làm cho choáng váng, ngơ ngác mất một lúc mới khàn giọng hỏi: “Ý cô là sao?”
“Tất nhiên là phải trả tiền rồi.” Sở Uyển Nguyệt nhìn anh ta đầy khó hiểu, rồi hơi cau mày , đừng nói là định quỵt tiền đấy?
“Không, nhưng chúng tôi tại sao phải trả tiền?” Dương Tự An càng thêm mơ hồ.
Tằng Dĩ Triều tiến lại gần: “Cái tên Chu Kỳ kia là bọn tôi đánh đuổi, mà lũ tang thi cũng là bọn tôi dọn sạch, thế chẳng lẽ không đáng lấy tiền sao?”
Có người thì thầm: “Nhưng chẳng ai bảo họ đến cứu cả.”
Khóe môi Cố Bỉnh Khiêm nhếch lên một nụ cười lạnh.
Đúng là con người.
Lúc này Trương Viên mới nhớ ra mấy người này là ai , nhân vật có tiếng ở căn cứ Mai Thành, là người mà cha và bác cô đã dặn đi dặn lại phải tuyệt đối giữ quan hệ tốt, không được gây chuyện.
Trong không khí vẫn còn vương mùi máu tanh, Trương Viên liếc sang Sở Uyển Nguyệt với vẻ mặt thanh tú dịu dàng, lại nghĩ đến bộ dạng thảm hại của mình, bất giác thấy khó chịu.
“Người đó chẳng phải là Cố Bỉnh Khiêm sao?” Một thành viên trong đội nhận ra anh.
Dương Tự An cuối cùng cũng phản ứng kịp, anh ta từng nghe đến danh tiếng của Cố Bỉnh Khiêm và những chuyện liên quan , nghe nói ai dám quỵt nợ thì kết cục đều không tốt đẹp.
Đội bọn họ vốn đã cạn kiệt tài nguyên, lại chỉ là một đội nhỏ, thực sự không thể gom đủ một trăm sáu mươi viên tinh hạch, nhất là khi trước đó Chu Kỳ đã lục soát sạch sẽ những gì họ có.
“Có thể giảm giá chút không?” Dương Tự An hạ thấp giọng hỏi.
Sở Uyển Nguyệt lắc đầu: “Rất tiếc, không thể. Trừ khi các anh có vật phẩm tương đương để trao đổi.”
Mà những vật có giá trị tương đương thời nay, ngoài thuốc men, lương thực, nước sạch, thì chỉ còn vũ khí, đạn dược.
“Vậy dùng điểm tích lũy được không?”
“Cũng không được.” Sở Uyển Nguyệt như nhớ ra điều gì, lấy từ túi áo ra một bức ảnh một inch, “Nếu các anh biết thông tin về người này, chúng tôi có thể xem xét giảm giá.”
Dương Tự An cúi xuống nhìn kỹ là một thiếu niên có gương mặt tinh xảo, đẹp đến khó quên.
“Không biết, nhưng chúng tôi biết cậu ta là ai.” Trùng hợp là Dương Tự An từng là sinh viên trường Đại học Ninh Thành, nửa năm trước từng gặp người này một lần.
Cậu ta tên là Hứa Huy Lễ, du học sinh quốc tế, tính tình nhút nhát, ít giao tiếp, nhưng ngoại hình xuất chúng nên rất được yêu thích.
Khi tận thế bùng nổ, cậu ấy đang ở Đại học Ninh Thành. Dương Tự An chưa từng thấy lại ở căn cứ Mai Thành, có lẽ đã chết trong miệng tang thi, hoặc là không thoát nổi trận oanh tạc.
Sở Uyển Nguyệt thu lại bức ảnh, coi như vẫn có chút thu hoạch: “Cảm ơn vì đã cung cấp thông tin. Vậy giảm còn 88%, miễn lãi suất trả sau.”
Dương Tự An há miệng, nhưng dưới ánh mắt sắc lạnh của Cố Bỉnh Khiêm, anh ta đành câm nín.
Cuối cùng anh cúi đầu, thở dài: “Chúng tôi chọn trả sau.”
“Được.” Sở Uyển Nguyệt đưa ra một tờ phiếu nợ có ký hiệu đặc biệt, “Hy vọng các anh giữ lời.”
Cố Bỉnh Khiêm uể oải dựa vào khung cửa, thấy giao dịch tạm ổn thì xoay người đi xuống lầu: “Đi thôi, tìm tiếp mấy nơi khác xem.”
Những người phía sau thấy bọn họ đi mất thì vội vàng đuổi theo: “Không phải các anh nói sẽ hộ tống chúng tôi về căn cứ sao? Sao đi luôn vậy?”
Cố Bỉnh Khiêm không thèm quay đầu, cười khẩy: “Có tiền thì hộ tống. Không có tiền, miễn bàn.”
Người lên tiếng bị nói đến đỏ mặt, đành ngậm miệng.
Trương Viên đảo mắt, nảy ra ý khác, lặng lẽ tách khỏi đội Dương Tự An, rảo bước chắn trước mặt nhóm Cố Bỉnh Khiêm: “Cho tôi theo với, tôi có tiền.”
Giang Vân Khởi đi ngay sau Cố Bỉnh Khiêm, bị một luồng mùi hôi thình lình ập vào mũi, mùi tanh nồng lẫn mùi máu khiến cậu nhíu mày, lặng lẽ bước lui xuống cuối hàng.
Cố Bỉnh Khiêm nghiến răng hàm dưới, cúi đầu nhìn Trương Viên: “Không tiễn.”
Trương Viên khó hiểu: “Tại sao? Tôi có tiền mà.”
“Thối chết đi được, tránh xa tôi một chút.”
Cố Bỉnh Khiêm vòng qua cô ta, bước nhanh xuống chân núi. Không trách Giang Vân Khởi chạy mất , mùi này đúng là kinh dị thật.
Trương Viên bị câu “thối chết đi được” làm cho tức điên, sao lại có loại người thế này cơ chứ!
Mặt cô ta đỏ bừng, giậm chân tại chỗ, ấm ức không thôi.
Giang Vân Khởi thà đi vòng qua bụi cây rậm cũng không muốn tới gần Trương Viên.
Dù thời đại này không còn pheromone gây nhiễu như ở thế giới tương lai, nhưng cái mùi xộc lên mũi này thật chẳng khác gì mùi tanh tưởi của chủng tộc côn trùng, cậu xoa xoa mũi, lần đầu tiên cảm thấy... cái mũi mình quá thính đúng là tai họa.
Đại học Ninh Thành có diện tích hơn 1700 mẫu, với khu xây dựng khoảng 550.000 mét vuông, gồm 12 học viện. Đến lúc họ lục soát toàn bộ không sót chỗ nào, cũng đã trôi qua hai ngày.
Đường Dĩ Triều nhìn chằm chằm vô hồn: “Khi nào thì chúng ta mới rời khỏi đây hả?”
Sở Uyển Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía nhà hát nhỏ ở phía xa: “Chỉ còn lại chỗ đó.”
Nhà hát hình bán cầu, diện tích khá lớn, là nơi tổ chức hầu hết các hoạt động quan trọng của trường. Nơi từng nhộn nhịp người qua kẻ lại, giờ lại im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
“Các cậu có nghe thấy tiếng gì là lạ không?” Đường Dĩ Triều rùng mình, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng vỗ tay lác đác giống như có ma ám vậy. Bên ngoài nắng vẫn chói chang, nhưng càng đến gần nhà hát, toàn thân cậu càng thấy lạnh.
Ngay lúc ấy, Giang Vân Khởi đã đến cửa, đột ngột dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía sau.
Dường như có ai đó vẫn luôn âm thầm quan sát bọn họ, nhưng không mang theo ác ý.
Giang Vân Khởi ngẩng đầu, nhìn vào lối vào tối om của nhà hát ,bên trong có một luồng khí tức rất giống với con tang thi họ từng gặp ở trung tâm nghiên cứu lần trước.
“Làm sao vậy?” Cố Bỉnh Khiêm nghiêng đầu hỏi.
Giang Vân Khởi đơn giản nói lại phát hiện của mình.
Cố Bỉnh Khiêm thu lại vẻ lười biếng thường ngày, hỏi lại một lần nữa: “Cậu chắc chắn nó giống với con tang thi lần trước?”
“Về cấp độ thì chắc là không chênh lệch mấy.” Giang Vân Khởi nhíu mày, tinh thần thức hải của cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, thời gian qua đều phải nhờ vào tinh hạch để bồi bổ. Nếu chưa tận mắt nhìn thấy bên trong, cậu sẽ không tùy tiện đưa ra kết luận.
“Ừm…” Cố Bỉnh Khiêm không phải kiểu người gặp khó khăn là lùi bước. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng anh vẫn quyết định vào xem thử, đồng thời dặn dò Đường Dĩ Triều và Sở Uyển Nguyệt phải nâng cao cảnh giác.
Bước qua ngưỡng cửa, vén rèm lên, bên trong tối đen như mực. Đường Dĩ Triều tụ một luồng lửa nhỏ trong lòng bàn tay để chiếu sáng lối đi phía trước.
Đó là một hành lang hẹp. Trên sàn có rất nhiều dấu chân, hai bên tường tương đối sạch sẽ, không vương máu, nhưng dưới đất thì rải rác đầy đồ vật, trông như bị ai đó đẩy ngã ra.
Càng đi vào sâu, ánh sáng mờ ảo bắt đầu xuất hiện.
Ngay khi Đường Dĩ Triều định vén tấm rèm phía trước lên, bốn phía bỗng vang lên tiếng vỗ tay rào rào khiến cậu giật mình thon thót.
Cậu run rẩy giơ tay, từ từ vén lên một khe nhỏ…