Chương 8: Kẻ biến thái
Tay chân đứt lìa, máu thịt be bét chất đầy trong lối cầu thang chật hẹp, mùi máu tanh nồng nặc đến mức khiến người ta buồn nôn.
Ở khúc cua, bên trong một giảng đường, lờ mờ vang lên tiếng cầu cứu yếu ớt.
“Đau quá... xin anh tha cho tôi... không, xin anh giết tôi đi!” Một người phụ nữ gầy gò, trần truồng nằm trên bục giảng, người đàn ông đeo khẩu trang đang chậm rãi dùng dao rạch từng mảng thịt trên người cô. Trong trạng thái vẫn còn tỉnh táo, cô cảm nhận rõ ràng dòng máu đang không ngừng chảy ra khỏi cơ thể mình.
Dãy ghế đầu tiên trong lớp học kín chỗ. Những người ngồi đó tay chân đều bị trói chặt bằng dây thừng, miệng bị nhét đầy giẻ. Trước cảnh tượng tàn bạo chẳng khác nào lăng trì ngay trước mắt, ai nấy đều kinh hoàng tột độ, nhưng lại không thể phát ra một âm thanh nào cầu cứu.
“Chậc.” Người đàn ông mất kiên nhẫn đặt dao mổ xuống. “Lại chết thêm một đứa rồi.”
Lời thì thầm như đến từ địa ngục vang vọng trong tai từng người, khiến họ vùng vẫy càng dữ dội hơn bởi không ai biết, ai sẽ là người tiếp theo.
“Đừng lộn xộn.” Hắn nghe thấy tiếng động, khó chịu quay đầu lại, đôi mắt đầy tia máu lạnh lẽo, khát máu nhìn chằm chằm bọn họ. Hắn liếm đôi môi khô nứt, “Còn động đậy nữa thì tao giết sạch.”
Thấy mọi người sợ đến run rẩy, biểu cảm đầy tuyệt vọng, hắn thoải mái cười rộ lên, vừa khe khẽ hát vừa kéo thi thể be bét máu thịt kia ra ngoài, thong thả bước xuống lầu.
Tiếng bước chân xa dần, Dư Hữu Tư lập tức nhổ giẻ ra khỏi miệng, bàn tay bị trói ra sau lưng nhanh chóng chuyển động. Sau một thời gian dài kiên trì, cuối cùng sợi dây thừng cũng bị cô cắt đứt bằng mảnh kim loại sắc bén đã giấu sẵn.
Cổ tay bị cứa rách đến toạc da, máu tươi tuôn xối xả, nhưng nàng chẳng màng đến ánh mắt cầu cứu của những người khác. Từ khoảnh khắc họ định đẩy nàng và Tiểu Bảo ra ngoài, nàng đã quyết sẽ không mềm lòng thêm nữa.
Dư Hữu Tư nhẹ nhàng đẩy cửa lớp học, thò đầu ra nhìn quanh, không thấy bóng dáng gã đàn ông kia đâu cả.
Nàng siết chặt mảnh sắt nhỏ trong tay, lê cơ thể nặng nề từng bước một, mỗi bước đều vô cùng khó nhọc.
“Dư Hữu Tư chạy rồi!”
Một giọng nữ chói tai vang lên từ phía sau, toàn thân Dư Hữu Tư cứng đờ, ngoảnh lại là người từng là bạn thân nhất của nàng. Giờ phút này, đối phương lại đang nhìn nàng bằng ánh mắt ghen ghét xen lẫn đắc ý.
Cô ta dường như chưa từng muốn thấy nàng sống tốt.
Không kịp đau lòng, không thể lo đến cái chân vẫn đang chảy máu, Dư Hữu Tư chỉ biết cắm đầu chạy.
Nàng không biết mình còn cầm cự được bao lâu, nhưng nhất định phải thoát ra ngoài. Đến nước này rồi, nàng thà bị tang thi ăn sống, cũng không muốn bị gã đàn ông kia xé toạc quần áo, nằm trơ trọi không chút tôn nghiêm trên bục giảng, rồi bị lóc từng mảnh thịt trên thân thể.
“Con chuột nhỏ, lại là cô à.” Gã đàn ông quay lại rất nhanh, không đuổi theo mà giơ thẳng khẩu súng lên, đầu nòng đen ngòm nhắm vào ngực trái của Dư Hữu Tư, giọng nói lười biếng nhưng lạnh lùng như rắn độc: “Sao lại không ngoan như thế?”
“Đoàng!”
Một tiếng súng vang lên, nụ cười trên môi hắn lập tức tắt ngấm có người đã chặn viên đạn thay nàng.
“Các ngươi là ai?” Giọng nói khàn khàn phủ thêm vẻ hung tàn.
Nửa tiếng trước.
“Nhóc con, cậu chắc chắn biết chị cậu đang ở đâu không đấy?” Đường đi ngày càng khó, Đường Dĩ Triều vừa vung dao chém đám gai nhọn vừa làu bàu, “Cậu đừng có bán đứng tụi anh đấy nhé.”
Cậu bé vẫn được Giang Vân Khởi bế trong lòng, lắc đầu. Sau khi được uống nước, cổ họng dịu lại, cậu trả lời bằng giọng mềm nhẹ nhưng rất nghiêm túc: “Em không phải nhóc con, em là Tiểu Bảo. Tiểu Bảo không bao giờ nói dối.”
Đôi bàn tay nhỏ xíu, tròn vo chỉ lên lưng chừng núi: “Chị ở đó, tên xấu xa kia cũng ở đó.”
Giang Vân Khởi hỏi lại: “Tên xấu xa?”
Tiểu Bảo gật đầu: “Phải, hắn là người xấu rất mạnh.”
Cố Bỉnh Khiêm lại đưa tay ra muốn véo má Tiểu Bảo, nhưng bị Giang Vân Khởi liếc một cái, anh đành thu tay lại.
Đành vậy, không cho véo thì thôi.
Anh ho khẽ hai tiếng rồi hỏi: “Mạnh đến mức nào?”
Tiểu Bảo tuổi còn nhỏ, diễn đạt chưa linh hoạt, nhưng nhờ vài từ then chốt, mọi người cũng hiểu được đại khái câu chuyện.
Người bắt chị cậu tên là Chu Kỳ, từng là sinh viên Đại học Ninh Thành. Trong đợt ném bom lớn tại Ninh Thành, vẫn còn nhiều người sống sót chưa biến thành tang thi. Nhưng sau đó, phần lớn lại chết đói do không có nguồn lương thực.
Tiểu Bảo và mẹ là một trong số ít người may mắn sống sót. Sau này, họ được Dư Hữu Tư , một người đến từ căn cứ Mai Thành cứu giúp trong lúc thực hiện nhiệm vụ.
Vì cứu Dư Hữu Tư, mẹ Tiểu Bảo bị tang thi cắn. Trước khi chết, bà trao lại con mình cho nàng.
Dư Hữu Tư là một cô gái có trách nhiệm, lại mang theo sự áy náy vì mẹ Tiểu Bảo đã hy sinh, nên càng hết lòng chăm sóc cậu.
Cũng may Tiểu Bảo rất ngoan, lại có dị năng tốc độ, giúp nàng xoa dịu được sự bất mãn từ các thành viên khác trong đội.
Mọi chuyện bắt đầu đảo lộn từ khi họ vào Đại học Ninh Thành.
Ở đó, họ cứu một nam sinh tên Chu Kỳ.
Và từ đó, địa ngục bắt đầu.
Ngày nào họ cũng sống không bằng chết.
Dư Hữu Tư liều mạng mang Tiểu Bảo trốn ra được, nhưng rồi lại bị bắt trở lại.
“Nguyên cả đội mà không đánh lại một người?” Tằng Dĩ Triều hiếu kỳ hỏi.
Tiểu Bảo nghĩ một lát rồi đáp: “Chị nói hắn là dị năng giả cấp A. Dị năng giả cấp A là gì vậy?”
Cố Bỉnh Khiêm ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc cấp A?
Dị năng giả cấp A ở căn cứ Mai Thành chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà ở Ninh Thành ,nơi vốn bị bỏ rơi từ đầu lại xuất hiện một người như thế.
Ninh Thành rốt cuộc còn giấu bao nhiêu bí mật?
“Anh Giang, anh nhìn đi, chị đang bị nhốt trong đó.”
Giang Vân Khởi nhìn theo hướng Tiểu Bảo chỉ, mấy dãy nhà học cũ kỹ hoang phế ẩn mình trong tán cây rậm rạp lưng chừng núi.
Không trách sao họ không thấy được từ dưới chân núi.
Đại học Ninh Thành được xây dựng rất đặc biệt: lưng dựa núi, mặt hướng biển thời hòa bình, nơi đây từng là khung cảnh lý tưởng.
“Tôi nhớ khu học cũ của Đại học Ninh Thành cũng nằm trong núi, sau khi xây dựng khu mới thì khu này bị bỏ hoang.” Sở Uyển Nguyệt từng học ở gần đó nên biết chút chuyện, “Nghe đồn có sinh viên giết người, rồi vứt xác trong khu cũ. Vì nơi đó vắng vẻ, cỏ dại mọc um tùm, lại có rắn rết nên nhà trường sợ nguy hiểm, dứt khoát ngăn cách hai khu.”
“Thế rồi sao? Thật sự có người giết người à?” Đường Dĩ Triều tò mò hỏi.
Sở Uyển Nguyệt lắc đầu: “Không rõ. Toàn là tin đồn truyền miệng, từ lâu lắm rồi, ai mà biết thật giả thế nào.”
“Chị ơi!” Tiểu Bảo đột nhiên khóc òa lên, nước mắt lưng tròng nhìn cô gái ngã trên đường đá sỏi.
Cố Bỉnh Khiêm lập tức tụ năng, tạo ra một tấm khiên vàng chắn trước đạn. Viên đạn bị cản giữa không trung, để lại một vết lõm trên mặt khiên.
Chu Kỳ mặt mày âm u, ánh mắt như đóng băng nhìn về phía bọn họ từ cách đó cả trăm mét.
Sở Uyển Nguyệt đỡ lấy Dư Hữu Tư đầy thương tích.
Tiểu Bảo nhảy khỏi lòng Giang Vân Khởi, chạy lại bên chị, thổi vào những vết thương trên người nàng, nghẹn ngào nói: “Chị ơi, Tiểu Bảo đã tìm người đến cứu chị rồi.”
Dư Hữu Tư là người căn cứ Mai Thành, vừa nhìn đã nhận ra nhóm người trước mặt là tiểu đội nổi tiếng của căn cứ, đội trưởng chính là Cố Bỉnh Khiêm , kẻ bị đồn là đại gian thương.
Nàng ngước đầu, dè dặt hỏi giá.
Khóe môi Cố Bỉnh Khiêm giật giật. Hình tượng của anh ngoài kia... tệ đến vậy sao?
“Xem như Tiểu Bảo ngoan ngoãn, mười viên tinh hạch.” Anh giơ hai ngón tay , đây đã là món hời hiếm hoi anh từng làm gần đây rồi.
Dư Hữu Tư đáp, “Vâng, tôi sẽ giao đúng hẹn.”
“Các người đến từ đâu?” Chu Kỳ cầm chặt khẩu súng lục, ánh mắt nhìn Tiểu Bảo như rắn độc, lạnh lẽo và tàn nhẫn. “Tao thật nên bắn nát đầu mày cho rồi.”
Tiểu Bảo trừng mắt nhìn lại bằng đôi mắt to tròn.
Chu Kỳ không nhận ra đám người trước mặt, nhưng nhìn bề ngoài sạch sẽ, khí chất bình tĩnh, không dễ dây vào. Hắn cúi đầu, trong mắt thoáng qua tia do dự.
“Xem như các người số đỏ.” Chu Kỳ từ từ lùi lại, nở nụ cười âm hiểm. “Đừng để tao gặp lại mấy đứa chuột nhắt tụi bây.”
Nói xong, lúc hắn xoay người rời đi, nét mặt căng thẳng bỗng giãn ra, nụ cười lạnh lẽo còn có chút vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó, hắn đột ngột khựng lại, quay phắt đầu, ánh mắt dán chặt vào Giang Vân Khởi.
Đòn tấn công của hắn lại bị chặn.
Cảnh tượng mấy người kia quằn quại dưới đất như hắn tưởng tượng hoàn toàn không xảy ra, ngược lại, đầu hắn đau như búa bổ, như có kim đâm vào não.
Chu Kỳ ôm đầu, chớp mắt đã lao vào rừng cây rậm rạp, bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Đường Dĩ Triều gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Ngược lại, Cố Bỉnh Khiêm hình như nhận ra điều gì đó, liếc nhìn Giang Vân Khởi.
Vừa rồi là cậu ta ra tay đúng không?
Thoạt nhìn Chu Kỳ chưa làm gì, nhưng thực tế có thể là hai người đã giao đấu bằng cách nào đó họ không nhìn thấy và Giang Vân Khởi là người chiến thắng.
Đối phương thua thảm, hoảng loạn bỏ chạy.
Cảm giác này rất giống lần trước họ gặp xác sống trong trung tâm nghiên cứu, đòn công kích vô hình.
Phải tìm cơ hội hỏi Giang Vân Khởi xem rốt cuộc cậu ấy sở hữu dị năng gì.
“Tôi có thể hỏi... vì sao Chu Kỳ lại bắt các người không?” Tằng Dĩ Triều chớp mắt, có phần ngượng ngùng gãi mũi, do dự mãi mới mở miệng.
Dư Hữu Tư cúi đầu, mái tóc mái dài che khuất ánh mắt, giọng nói mang theo u uất: “Hắn là đàn anh của tôi. Theo tôi biết, sau khi tận thế bùng phát, bạn gái hắn rời bỏ hắn. Từ đó về sau, hắn căm thù tất cả phụ nữ.”
“Chu Kỳ ẩn náu ở Đại học Ninh Thành, biến nơi này thành một kiểu lò mổ. Tất cả đàn ông đều bị ném ra ngoài cho zombie ăn, mỗi ngày một người.”
“Cách chết đó thật ra còn nhẹ nhàng. Bởi vì hắn sẽ lột sạch quần áo phụ nữ, trói lên bục giảng, dùng dao lóc từng miếng thịt cho đến khi tắt thở.”
Nghĩ đến những đồng đội bị tra tấn đến chết, giọng cô không giấu nổi căm phẫn: “Kinh khủng nhất là những cặp đôi. Nam bị trói tay chân, trơ mắt nhìn bạn gái bị hắn xâm hại. Khi cả hai đã bị hành hạ đến thê thảm, hắn lại vứt họ ra ngoài mặc cho số phận.”
Nói những lời này, Dư Hữu Tư dùng tay bịt tai Tiểu Bảo lại.
Sắc mặt Sở Uyển Nguyệt và Đường Dĩ Triều trở nên u ám, Giang Vân Khởi thì càng khỏi phải nói.
Trong đôi mắt phượng của cậu lộ ra sát khí lạnh lẽo. Lúc nãy, cậu lẽ ra nên ra tay giết chết Chu Kỳ luôn mới phải.
Thủ đoạn của Chu Kỳ độc ác như vậy, số người sống sót đã bị hắn hại chết chắc chắn không chỉ có một nhóm Dư Hữu Tư.