Ánh nắng len lỏi qua khe cửa sổ chui qua rèm cửa, chậm rãi bò một chút rồi trườn lên thảm.
Trên chiếc giường không lớn không nhỏ nhô lên một cục nhỏ, ga giường màu trắng nhăn nhúm co lại. Cục nhỏ động đậy, đột nhiên một cái đầu nhỏ thò ra khỏi chăn.
Nguyễn Chi nhắm mắt dụi vào chăn mềm mại, dụi một lúc lâu cô vẫn không mở mắt, xoay người nằm sấp trên giường, chân giấu dưới chăn dùng sức đá chăn ra.
Cẳng chân mảnh khảnh bá đạo duỗi ra mép giường, lắc lư một vòng thấy lạnh thì lại tủi thân co về.
Không xa, người đàn ông cao lớn dựa vào ghế sofa với tư thế lười biếng.
Anh nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn Nguyễn Chi như con vật nhỏ lông xù đang động đậy trên giường, cũng không định lên tiếng nhắc nhở cô, còn hơi tò mò không biết lát nữa cô phát hiện ra anh trong phòng sẽ phản ứng thế nào.
Hình Kinh Trì cúi mắt nhìn giờ, bây giờ là mười hai giờ trưa.
Cô từ lúc tỉnh đến giờ đã mười ba phút, đến giờ vẫn chưa có ý định mở mắt.
"Ù ù ——"
Điện thoại bắt đầu rung.
Nguyễn Chi nhắm mắt theo thói quen đưa tay ra đầu giường tìm điện thoại, mò mãi vẫn không thấy. Cô bất đắc dĩ mở mắt, vừa mở mắt đã thấy điện thoại đang sạc trên tủ đầu giường.
Một lúc cô cũng không nhận ra có gì không ổn, rút dây sạc bật màn hình lên nhìn.
Trên màn hình sáng trưng hiện lên hai chữ to: Lâm Linh.
Nguyễn Chi nghe điện thoại, giọng mềm mại gọi một tiếng: "Linh Linh."
So với giọng điệu nũng nịu như không có chuyện gì xảy ra của cô, Lâm Linh bên kia giống như một quả pháo nhỏ phát nổ: "Chị, sao chị không nghe điện thoại cả đêm vậy? Bố sợ muốn chết! Sáng nay bố còn đến tìm hiệu trưởng của chị, hỏi đồng nghiệp của chị thì họ đều nói không biết chị đi đâu, cả ngày hôm qua chị đi đâu vậy! Người lớn như vậy rồi sao cứ để em lo lắng thế này!"
Nguyễn Chi vẫn còn hơi ngơ ngác: "Em nói chị đi đâu, chị không phải đang ngủ trên giường sao, em..."
Một câu nói đột ngột dừng lại.
Ký ức tối qua cũng giống như lời của Lâm Linh đột nhiên nổ tung trong đầu cô. Tối qua Hình Kinh Trì bảo cô lên xe đợi, sau đó cô thực sự không nhịn được cơn buồn ngủ nên đã ngủ thiếp đi, rồi sau đó thì sao?!
Nguyễn Chi túm lấy chăn suy nghĩ một lúc, lại thử thăm dò vén chăn nhìn mình, quần áo vẫn mặc trên người nhưng cô lại từ trong xe chạy lên giường.
Cổ tay đau nhói nhắc nhở cô mọi chuyện xảy ra tối qua không phải là mơ, não cô tạm thời đơ ra một chút, lắp bắp trả lời: "Linh Linh, chị, chị không sao, chỉ là điện thoại hết pin nên ngủ một mạch. Chị gọi điện cho bố."
Lâm Linh bên kia điện thoại trợn mắt, sớm muộn gì cũng bị cô tức chết: "Bố đang ở bên cạnh, biết chị nghe điện thoại là cầm luôn cả xẻng chạy ra khỏi bếp, nghe chị nói không sao lại chạy về."
Nguyễn Chi mím môi, nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi Linh Linh, lần sau chị sẽ không thế nữa."
Nghe Nguyễn Chi nũng nịu như trẻ con, ngọn lửa trong lòng Lâm Linh như quả bóng xì hơi, cô bĩu môi: "Chị về lúc nào? Về thì em đón chị."
Nguyễn Chi nhớ lại: "Vé máy bay thứ bảy, lát nữa chị chụp cho..."
Còn chưa nói hết câu, điện thoại trong tay cô đột nhiên bị người ta lấy mất.
Nguyễn Chi: ?
Cô ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, rồi nuốt tiếng hét đã đến cổ họng.
Chồng cô, đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự thành phố Phong, Hình Kinh Trì.
Không biết vì sao lại xuất hiện trong phòng cô, còn không nói một lời đã giật lấy điện thoại của cô.
Hình Kinh Trì liếc nhìn Nguyễn Chi đang trợn tròn mắt, vẻ mặt nhàn nhạt, giọng điệu cũng nhàn nhạt: "Lâm Linh, tôi là chồng của chị gái cô, Hình Kinh Trì. Bây giờ cô ấy đang ở cùng tôi, tôi sẽ cùng cô ấy về thành phố Phong, trong thời gian đó tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô ấy. Cô bảo Lâm... bố cô không cần lo lắng, ngày về tôi sẽ đưa cô ấy về nhà. Nếu cô không nghe rõ, tôi có thể nhắc lại."
Lâm Linh bên kia điện thoại: "..."
Là Nguyễn Chi chưa tỉnh ngủ hay là cô chưa tỉnh ngủ?
Giọng điệu của Hình Kinh Trì giống như đang nói chuyện với cấp dưới: "Cô còn thắc mắc gì không?"
Lâm Linh: "... Không."
Hình Kinh Trì đưa điện thoại cho Nguyễn Chi, đôi mắt đen nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không hề có chút ý thức đã giật điện thoại của người khác, giọng điệu vẫn như thường: "Cô còn muốn nói gì với em gái cô không?"
Nguyễn Chi: "... Không."
Hình Kinh Trì khẽ gật đầu: "Vậy cúp máy."
Nguyễn Chi: "..."
Rốt cuộc anh ta xuất hiện ở đây bằng cách nào?
Nguyễn Chi lặng lẽ chui sâu hơn vào chăn, cố gắng che kín mình. Cô nhẹ giọng mở lời: "Cái đó... tối qua anh đưa tôi về sao?"
Những ngón tay thon dài của cô nắm chặt mép chăn, có vẻ hơi căng thẳng.
Ánh mắt hơi tối của Hình Kinh Trì dừng lại trên những ngón tay ửng hồng của cô trong chốc lát, kéo giãn khoảng cách với cô: "Ừ, tôi ra ngoài đợi cô, tắm rửa thay quần áo xong thì ra ngoài ăn cơm."
Nói xong, Hình Kinh Trì không ngoảnh lại mà đi.
Tiếng đóng cửa như một tín hiệu, điện thoại của Nguyễn Chi lại bắt đầu rung lên điên cuồng.
Nguyễn Chi không quan tâm đến chiếc điện thoại đang rung liên hồi, mà bò đến cuối giường, cẩn thận nhìn ra cửa, sau khi xác nhận Hình Kinh Trì đã rời đi mới thở phào nằm vật ra giường.
Cô cau mày suy nghĩ.
Sao người này lại tự nhiên như vậy, dường như ba tháng không gặp nhau giữa họ không hề tồn tại.
Nguyễn Chi xoa xoa tóc mới nhìn điện thoại.
Có hơn chục cuộc gọi nhỡ, mở WeChat ra thì hầu như toàn là tin nhắn của Lâm Linh, còn lại là tin nhắn của bố cô và bảo tàng.
Nguyễn Chi chọn trả lời một vài tin nhắn, sau khi mở hộp thoại với Lâm Linh thì lướt mắt nhìn, cô nàng này đã quên bẵng chuyện cô mất tích, chỉ hỏi cô về Hình Kinh Trì.
[Tiên nữ Linh Linh: Nguyễn Chi, chồng chị không phải bỏ trốn sao?]
[Tiên nữ Linh Linh: Người đàn ông đột nhiên xuất hiện này là ai, còn ở trong phòng chị nữa?!]
[Chi Chi không mập: Không bỏ trốn, chính là anh rể của em.]
[Chi Chi không mập: Chị đi tắm đây, về sẽ nói chuyện với em sau.]
[Tiên nữ Linh Linh: Rõ ràng là chị đang chột dạ!]
[Chi Chi không mập: Chụt chụt Linh Linh!]
Nguyễn Chi lại một lần nữa nũng nịu đáng yêu để trốn tránh sự chất vấn dữ dội của Lâm Linh, cô cầm quần áo chạy vào phòng tắm để tắm, dù sao thì chồng cô vẫn đang đợi cô ở ngoài.
-
Nửa giờ sau.
Nguyễn Chi tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, sau khi thay quần áo, cô do dự một hồi rồi vẫn nhanh chóng trang điểm nhẹ. Cô cũng không ngờ rằng dáng vẻ xinh đẹp của cô trong lễ cưới thì chồng cô không nhìn thấy, ngược lại anh lại nhìn thấy dáng vẻ thảm hại nhất của cô.
Sấy khô tóc, đeo ba lô, Nguyễn Chi lại tự động viên mình một lúc rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Cô nhìn trái nhìn phải, ở cuối hành lang bên phải, bên cạnh cửa sổ có một người đàn ông đang đứng.
Khuôn mặt, dáng người cô đều rất quen thuộc.
Hình Kinh Trì nghiêng đầu, ngậm điếu thuốc trong miệng, ánh mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lòng không tự chủ được mà nhớ lại dáng vẻ của Nguyễn Chi trong phòng lúc nãy, cô không biết anh ở đó, rất thoải mái, khác hẳn với trạng thái ở Cục Cảnh sát tối qua. Nói chuyện với em gái cô giống như một cô bé, nũng nịu đều là dáng vẻ yếu đuối.
Gần đây Hình Kinh Trì bận rộn, không có thời gian tìm hiểu về hoàn cảnh gia đình của Nguyễn Chi.
Sáng nay anh mới có thời gian rảnh rỗi để tìm người tìm hiểu. Người vừa gọi điện cho cô là Lâm Linh, em gái cùng cha khác mẹ của cô, kém cô sáu tuổi, vừa mới vào đại học.
Cha của Nguyễn Chi là Lâm Thiên Tầm và mẹ là Nguyễn Thanh, khi cô năm tuổi vì tính cách không hợp nên đã chia tay trong hòa bình, Nguyễn Chi vẫn theo họ mẹ, sau khi Nguyễn Thanh ra nước ngoài, Nguyễn Chi đã theo Lâm Thiên Tầm. Cùng năm đó, Lâm Thiên Tầm và mẹ của Lâm Linh là Diêu Dao tái hôn, năm sau Lâm Linh ra đời. Vì Lâm Thiên Tầm và Diêu Dao bận rộn công việc, phần lớn thời gian đều là Nguyễn Chi chăm sóc Lâm Linh, mối quan hệ giữa hai chị em vẫn luôn rất tốt.
Năm ngoái, Nguyễn Chi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hiện đang làm việc tại khoa Khoa học công nghệ bảo tồn văn vật của Bảo tàng Thành phố Phong.
Hình Kinh Trì nghĩ đến tuổi của Nguyễn Chi, khẽ cười khẩy.
Cũng khá thông minh.
Giác quan của Hình Kinh Trì rất nhạy bén, tiếng bước chân trên tấm thảm mềm mại gần như không nghe thấy. Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt khẽ động, nhìn thấy Nguyễn Chi không xa.
Anh dập tắt điếu thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, bước tới chỗ cô.
Thời tiết ban ngày ở thành phố Điền rất đẹp, nhiệt độ dễ chịu.
Cô mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng đứng đó, hai chân bên dưới được quần jean màu xanh nước biển ôm lấy, thẳng tắp và thon thả, bên dưới đi một đôi giày thể thao màu trắng.
Ánh mắt của Hình Kinh Trì chuyển đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trông khí sắc tốt hơn hôm qua một chút.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xinh đẹp, đôi môi trông như một quả cà chua nhỏ căng mọng.
Nguyễn Chi nhìn Hình Kinh Trì chậm rãi đi về phía mình, trong lòng vẫn có chút căng thẳng, có thể là vì ánh mắt anh quá sắc bén, cũng có thể là vì tối qua cơn tức trong lòng cô đã tan biến.
Cô cố gắng để mình trông thật bình tĩnh.
Hình Kinh Trì không biết Nguyễn Chi đang nghĩ gì, anh nhận lấy chiếc áo khoác trên tay cô, tùy tiện khoác lên người, cúi mắt nhìn cổ tay cô đã đỏ ửng, bàn tay to tự nhiên trượt xuống dưới cổ tay, nắm chặt lấy tay cô.
Mềm mại, còn chưa bằng nửa bàn tay anh, bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
"Đi thôi, ăn cơm."
Giọng Hình Kinh Trì nhàn nhạt, không hề có chút gì không tự nhiên.
Nguyễn Chi cứng đờ.
Người này bị làm sao vậy?
Cho đến khi vào thang máy, cô vẫn còn hơi choáng váng.
Lòng bàn tay người đàn ông nóng hổi, mạnh mẽ, làn da lòng bàn tay khô ráo lại có chút cứng, hổ khẩu* và lòng bàn tay phủ một lớp chai mỏng. Đây là bàn tay cầm súng, anh đang nắm tay cô.
*Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Cửa thang máy có thể phản chiếu rõ ràng dáng vẻ của Nguyễn Chi lúc này.
Cô cúi đầu không nhìn thấy, Hình Kinh Trì lại có thể nhìn rõ ràng tay kia của cô đang nắm chặt lấy tay áo của mình, chỉ thiếu điều không kéo rách mép áo len.
Anh không lộ vẻ gì mà nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Mái tóc đen mềm mại tán loạn trên vai, đôi tai trắng như tuyết lộ ra một chút từ trong mái tóc mềm mại, thoáng ửng hồng.
Hình Kinh Trì cụp mắt, nhìn thẳng về phía trước.
Anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa thang máy, không tiếng động cười một cái.
...
Thang máy dừng ở tầng một, Nguyễn Chi chậm chạp bị Hình Kinh Trì kéo ra ngoài.
"Nguyễn Chi, nhìn đường."
Giọng nam trầm thấp vang lên bên tai cô.
Nguyễn Chi lúc này mới hoàn hồn.
Lần trước có người nhắc nhở cô nhìn đường là lúc cô còn học đại học làm đề tài, thầy giáo cười cười nhắc nhở cô nhìn đường, lúc đó thầy giáo nhìn cô như nhìn một đứa trẻ.
Trong lòng Nguyễn Chi vô cớ sinh ra chút bối rối, cô nhẹ giọng đáp một câu: "Tôi đang nhìn."
Hình Kinh Trì cũng không vạch trần, dù sao thì hôm qua cũng mới chọc giận cô.
Anh thích ứng với bước chân của Nguyễn Chi, chậm rãi bước đi.
Ngoại hình của Hình Kinh Trì và Nguyễn Chi ở đâu cũng rất bắt mắt, hai người vừa ra khỏi thang máy, không ít người trong đại sảnh đều chú ý đến họ, trong đó có đồng nghiệp của Nguyễn Chi là Khương Uyển Lan.
Khương Uyển Lan nhìn thấy Nguyễn Chi, cơn tức trong lòng lập tức nghẹn lại, không phải là không có chuyện gì sao? Quản lý còn bảo họ sáng sớm đi tìm người, một người lớn như vậy sao có thể nói mất là mất. Cô ta vốn định giả vờ không nhìn thấy Nguyễn Chi nhưng bên cạnh Nguyễn Chi lại có một người đàn ông.
Khương Uyển Lan đánh giá từ trên xuống dưới người đàn ông bên cạnh Nguyễn Chi, tuy rằng đẹp trai nhưng trên người không có thứ gì đáng giá, nhìn dáng vẻ không giống người địa phương.
Ba tháng nay, Nguyễn Chi vẫn luôn đeo nhẫn trên tay, cô đã kết hôn.
Mà người đàn ông có thể xuất hiện ở đây tuyệt đối không thể là chồng cô.
Nghĩ đến đây, Khương Uyển Lan cố ý cao giọng gọi: "Nguyễn Chi!"