Sau khi lửa tắt, sân trở nên tối hơn một chút, ánh sáng trong sân đều đến từ đèn xe cảnh sát và xe cứu hỏa, cảnh sát ở đằng xa tản ra cầm đèn pin khám nghiệm hiện trường.
Nguyễn Chi tập trung phóng to bức ảnh, nhìn những đồ sứ thành đống trên đó.
Những đồ sứ này làm giả không cao tay, trên bề mặt đồ sứ đều có ánh lửa, không nói đến người trong nghề, người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra được. Nhìn thoáng qua đã thấy toàn là hàng mới, thậm chí còn chưa kịp làm cũ.
Nguyễn Chi nghiêng đầu hỏi: "Hai xe tải đều chở những thứ này?"
Hình Kinh Trì liếc nhìn bức ảnh, gật đầu: "Tôi đã xem danh sách hàng hóa, đều là những thứ này."
Nguyễn Chi dời mắt nhìn về phía những ngôi nhà sàn này.
Tầng dưới của những ngôi nhà sàn bốn phía đều trống trải, tầng trên là hành lang, nhà chính và phòng ngủ. Phần lớn ở đây đều là nhà sàn cao chân, mặt đất ẩm ướt nên họ đều ở tầng trên.
Hình Kinh Trì biết Nguyễn Chi đang nghĩ gì, anh đã cân nhắc đến khả năng này: "Tổ đã kiểm tra kỹ mặt đất, không phát hiện thấy lối vào đường hầm. Bây giờ chỉ còn lại diện tích bên dưới nhà sàn chưa kiểm tra, sẽ sớm có kết quả."
Nguyễn Chi giải thích đôi chút với Hình Kinh Trì: "Những đồ sứ trên ảnh này, anh nhìn thoáng qua chắc chắn sẽ thấy quá sáng. Đồ sứ mới làm men nổi, chưa qua xử lý gì nên cần phải làm cũ những đồ sứ này. Làm cũ đồ sứ thường có một số phương pháp như sau. Phương pháp thứ nhất là ngâm đồ sứ vào hóa chất, trong thời gian ngắn có thể khiến những đồ sứ này mất đi độ bóng; phương pháp thứ hai là mài, dùng đĩa mài hoặc đĩa da trâu dính dầu, khiến độ bóng trông giống đồ cũ; phương pháp thứ ba là chôn xuống đất, tức là chôn đồ sứ xuống đất để tạo ra vết rỉ đất; phương pháp thứ tư là hun khói, dùng lửa để những đồ sứ này mất đi độ bóng."
Nói đến đây, Nguyễn Chi nhìn Hình Kinh Trì, anh hơi nhíu mày, không biết có hiểu không.
Cô đào một cục đất đặt vào lòng bàn tay, tiếp tục nói: "Phương pháp thứ nhất dễ khiến đồ sứ trông cứng nhắc; phương pháp thứ hai tốn thời gian và công sức, không phù hợp với việc làm giả đồ sứ số lượng lớn như thế này; phương pháp thứ tư sẽ khiến men đồ sứ ngả vàng. Tất nhiên phương pháp thứ ba cũng có nhược điểm nhưng kết hợp với tình hình hiện tại, những người anh tìm đã lấy hàng rồi chuyển hàng đi, tất cả là hàng chưa qua xử lý. Nếu nơi này không phải là nơi làm cũ, tôi thấy không hợp lý."
Nói xong, Nguyễn Chi lặng lẽ chờ phản ứng của Hình Kinh Trì.
Anh đứng tại chỗ nhìn xa xa cả một khu nhà sàn này, rốt cuộc còn chỗ nào là họ chưa nghĩ đến?
Ngay khi dần dần rơi vào bế tắc, ánh mắt Hình Kinh Trì đột nhiên dừng lại.
Nguyễn Chi nhìn theo hướng mắt Hình Kinh Trì, phát hiện anh đang nhìn căn nhà gỗ nhỏ mà trước đó cô bị nhốt ở bên trong, ánh mắt càng lúc càng sáng, dường như đã tìm thấy đột phá.
Nguyễn Chi sửng sốt, không đợi cô nghĩ thông suốt, Hình Kinh Trì đã buông một câu: "Lên xe đợi!"
Nói xong cũng không quan tâm đến phản ứng của cô, anh sải bước chạy về phía đống đổ nát đó, bóng lưng cao lớn dần dần xa trong ánh sáng, cuối cùng ẩn vào màn đêm sâu thẳm.
Nguyễn Chi lặng lẽ nhìn bóng lưng anh, cười khẽ không nói gì.
Anh vẫn như trước.
Bên kia.
Dư Phong đang cầm đèn pin, nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn xuống đất, hận không thể nhìn xuyên cả mảnh đất này, ngay lúc này, đằng sau cậu ấy không xa truyền đến tiếng gọi: "Dư Phong!"
"Ê! Đội trưởng, tôi ở đây!"
Dư Phong đứng thẳng dậy, lắc đèn pin, quay người đi tìm bóng dáng Hình Kinh Trì.
Chạy một mạch đến đây, hơi thở của Hình Kinh Trì không hề rối loạn. Anh nhìn Dư Phong chạy chậm tới, hỏi: "Trong nhà gỗ bên ngoài chất đầy rơm khô, ở đây nuôi ngựa sao?"
Nói đến chuyện này, Dư Phong tức giận: "Bọn chúng thật hay, đốt lửa rồi bỏ đi. Những con ngựa trong chuồng ngựa bị lửa làm cho hoảng sợ, chạy tứ tung, chúng tôi chỉ tìm ngựa thôi cũng mất không ít thời gian, bây giờ đều đang ở trong chuồng ngựa..." bị nhốt.
Hình Kinh Trì giơ tay, cắt ngang lời Dư Phong.
Anh mở tai nghe không dây: "Nhóm b, nhóm c nghe lệnh, tất cả nhân viên lập tức đến phía sau núi nhà sàn, nhất định phải canh giữ tất cả các lối ra phía sau núi! Nhóm a hỗ trợ bất cứ lúc nào, nhân viên nhóm d tập hợp ở chuồng ngựa!"
Dư Phong há hốc mồm nghe Hình Kinh Trì ra lệnh.
Tập hợp ở chuồng ngựa?
Năm phút sau.
Nhân viên nhóm d từng người dắt một con ngựa đứng bên ngoài, tay phải giơ cao. Họ nín thở nhìn Hình Kinh Trì và Dư Phong vào chuồng ngựa, mùi phân khiến họ chùn bước trước nơi này.
Trong chuồng ngựa không có nguồn sáng, chùm sáng từ đèn pin trong tay họ chiếu sáng chuồng ngựa không lớn không nhỏ này.
Rơm khô lộn xộn trải trên mặt đất, sau khi họ bước vào chuồng ngựa, mùi hôi không còn nồng nặc nữa, đống phân chất ở bên chuồng ngựa trông giống như có người cố tình chất ở đó.
Hình Kinh Trì và Dư Phong mỗi người phụ trách một đầu, hai người tiến hành đồng thời.
Cả hai không sợ bẩn, trực tiếp dùng tay dọn sạch rơm khô ẩm ướt sang một bên, sau đó cầm đèn pin tìm kiếm cẩn thận, nếu ở đây họ không tìm thấy đường hầm thì e rằng vụ án này thực sự sẽ rơi vào ngõ cụt.
Những người chờ bên ngoài chuồng ngựa cũng không thoải mái hơn Hình Kinh Trì và Dư Phong là bao, họ tập trung nhìn tình hình bên trong.
Chùm sáng không mấy sáng sủa chiếu lên bóng dáng cao lớn của Hình Kinh Trì rồi vụt tắt, anh cúi thấp mắt, tầm mắt lướt qua từng tấc diện tích bên dưới.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Kỳ vọng trong lòng những người bên ngoài cũng dần hạ xuống.
Đột nhiên, bóng dáng Hình Kinh Trì dừng lại.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, có người không nhịn được kêu lên: "Đội trưởng!"
Lúc này, hầu như tất cả ánh sáng đều tập trung về phía anh, Dư Phong cũng dừng động tác, nhìn về phía Hình Kinh Trì.
Hình Kinh Trì khom người, ánh mắt hơi sâu.
Anh há miệng cắn chặt đèn pin, đưa hai tay ra sờ vào chỗ đó, động tác tỉ mỉ không giống như đang sờ vào bùn đất bẩn thỉu mà giống như đang sờ vào lụa là tinh xảo đắt tiền.
Đột nhiên, đầu ngón tay anh chạm vào một thứ gì đó lạnh lẽo, bằng sắt, sờ vào giống như một chiếc vòng tròn.
Hình Kinh Trì dùng sức khấu trụ chiếc vòng, đột ngột kéo mạnh lên, tiếng ma sát dữ dội vang lên, một tấm nắp sắt hình vuông đột ngột xuất hiện trước mắt họ, bên dưới chính là đường hầm mà họ khổ sở tìm kiếm!
"Tìm thấy rồi!"
"Có đường hầm thật này!"
Tiếng reo mừng và kinh ngạc vang lên liên tiếp.
Hình Kinh Trì bỏ đèn pin xuống, không ngẩng đầu lên, hét: "Dư Phong! Dẫn sáu người xuống cùng tôi, mang theo súng, chú ý đảm bảo an toàn cho bản thân. Người ở trên thông báo cho Phó đội Diêu, hành động bắt giữ trên mặt đất do anh ấy chỉ huy."
"Vâng!"
Dư Phong vừa đáp lời thì bóng dáng Hình Kinh Trì đã biến mất ở cửa hầm.
"Đội trưởng! Anh lại thế rồi!"
Dư Phong vội vàng hét lên, anh cũng không cản được Hình Kinh Trì, vội vàng hô to gọi người: "Sáu người tới đây, trói ngựa vào lan can, ai làm gì thì làm!"
"Vâng!" "Tới đây!"
-
Rạng sáng ngày 5 tháng 3 năm 2020.
Thiên Điểu và đồng bọn bị bắt giữ ở phía sau núi rừng trúc thị trấn Thanh Thủy, thành phố Điền, khi họ đi ra khỏi đường hầm đã đào trong ba tháng thì nhìn thấy một nhóm cảnh sát cầm súng.
Vụ án làm giả cổ vật của Thiên Điểu đã được phá.
Cho dù là Đội Cảnh sát hình sự thành phố Phong hay Đội Cảnh sát hình sự thành phố Điền, ai cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Nửa năm qua, dây thần kinh của mỗi người họ đều căng thẳng, vì vụ án này mà họ không thể về quê ăn Tết. Càng không nói đến Hình Kinh Trì, thậm chí còn không thể dự đám cưới của mình, mỗi người trong số họ đều có trách nhiệm của riêng mình.
"Đội trưởng, chúng ta có thể về nhà rồi."
Dư Phong đứng bên cạnh cười toe toét như một thằng ngốc.
Diêu Thần Viễn cười xoa đầu Dư Phong: "Về thành phố Phong đến nhà anh trai ăn đồ ngon, chị dâu đã nói rồi, đến lúc đó mời các cậu đến nhà ăn cơm, nấu cho các cậu một bàn toàn món ngon."
Nghe vậy, Dư Phong lập tức nhìn về phía Hình Kinh Trì, thăm dò hỏi: "Đội trưởng, anh cũng đi chứ?"
Hơn một năm nay, họ đã thấy được hiệu quả và năng lực phá án của Hình Kinh Trì nhưng anh chưa bao giờ đi tụ tập với họ, ngày đầu nhậm chức cũng không thể tổ chức tiệc chào đón cho anh.
Hình Kinh Trì liếc nhìn Dư Phong, ánh mắt chờ đợi trong mắt cậu ta sắp trào ra ngoài.
Anh lười biếng nhếch môi, quay người bỏ đi: "Đi hỏi chị dâu cậu."
Dư Phong sửng sốt.
Đúng rồi! Chị dâu anh đâu rồi?
Diêu Thần Viễn vẫy tay về phía sau, nói với đám cảnh sát: "Giải tán! Về cho các cậu nghỉ phép!"
Cuộc truy bắt kéo dài nửa năm cuối cùng cũng khép lại, tảng đá lớn đè nặng trong lòng họ cuối cùng cũng được hạ xuống. Nếu không có Hình Kinh Trì, không biết đến khi nào mới tìm được tung tích của Thiên Điểu.
Hình Kinh Trì trực tiếp lái xe cảnh sát về.
Anh không chắc Nguyễn Chi có còn ở đó đợi anh không, đến khi anh muốn gọi điện hỏi Nguyễn Chi thì mới phát hiện ra anh thậm chí không có số liên lạc của vợ.
Mặt trời mùa đông vẫn lười biếng ngủ trong đám mây, chỉ để lộ ra một chút ánh sáng.
Thị trấn đang ngủ say bắt đầu thức giấc, không khí buổi sáng trên núi vẫn còn lạnh.
Khi Hình Kinh Trì lái xe đến khu nhà sàn tre thì vẫn còn khá nhiều cảnh sát chưa đi, vẫn đang tiến hành công việc thu dọn ở đây. Chiếc xe đêm qua vẫn đỗ nguyên tại chỗ, không nhìn ra bên trong có người hay không.
Hình Kinh Trì đạp phanh, mở cửa xe bước xuống, đóng sầm cửa lại, đi thẳng về phía chiếc xe đó.
"Đội trưởng Hình."
"Ừ, lái xe này về đi."
"Vâng."
Cảnh sát nhìn Hình Kinh Trì vội vã đi về phía xe, còn có chút tò mò không biết anh định làm gì. Hình Kinh Trì thường bình tĩnh và kiềm chế, vội vàng như vậy cũng là chuyện hiếm thấy.
Hình Kinh Trì dừng bước, qua cửa sổ xe nhìn người đang co ro ngủ ở ghế sau mà không nói gì.
Có lẽ vì lạnh, đôi mày thanh tú của cô hơi nhíu lại, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn chui vào trong áo anh, cả người co lại thành một cục nhỏ, trông thật đáng thương.
Đôi mắt đen láy của anh thoáng qua chút cảm xúc phức tạp.
Hình Kinh Trì không định đánh thức Nguyễn Chi, anh vòng sang phía bên kia dùng chìa khóa xe mở cửa.
Sau khi khởi động xe, Hình Kinh Trì không vội lái đi mà bật điều hòa trước, sau đó nhắn tin cho Dư Phong bảo cậu ấy gửi địa chỉ khách sạn của Nguyễn Chi rồi nói thêm vài câu về vụ án.
[Dư Phong không phải Lâm Phong: Đội trưởng, chiều có đi cùng bọn em đến cục không ạ?]
[Hình Kinh Trì: Các cậu đi, tôi về thẳng thành phố Phong.]
[Dư Phong không phải Lâm Phong: Về cùng chị dâu ạ?]
[Hình Kinh Trì: Ừ.]
Hình Kinh Trì trả lời xong chữ cuối cùng thì ném điện thoại sang một bên, anh không cần xem bản đồ định vị mà lái xe rời khỏi thị trấn Thanh Thủy, ba tháng ở đây, chỉ riêng việc nghiên cứu tuyến đường trốn thoát của Thiên Điểu thôi họ đã nghiên cứu ra cả một chồng tài liệu.
Anh rất quen thuộc với đường đi ở đây.
Một giờ sau, Hình Kinh Trì đến khách sạn nơi Nguyễn Chi ở.
Sau khi đỗ xe, anh quay lại nhìn Nguyễn Chi, cô vẫn đang ngủ, vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, ngủ trông rất ngoan, trắng trẻo sạch sẽ, lúc này trông càng giống đồ sứ nhỏ hơn.
Hình Kinh Trì xuống xe đóng cửa xe, vòng ra ghế sau mở cửa bế nhóc Tiểu Thanh Sứ thực ra không ngoan lắm này lên.
Anh sải bước đi về phía khách sạn, trên mặt trông lạnh nhạt không có cảm xúc gì nhưng không ai biết trong lòng anh lại nảy ra một ý nghĩ không đâu vào đâu——
Nhóc Tiểu Thanh Sứ nhỏ xíu này.
Không thể làm rơi được.
Hình Kinh Trì hơi siết chặt tay đang ôm Nguyễn Chi.
Lời tác giả: Ảnh ở chương trước là ảnh anh trai nghiêm túc mới lưu lại!
Trước đó không có!