Cả đám bắt đầu hò reo.

Mộng Gia cười híp mắt.

Đàm Vũ Trình thì không hề nhíu mày lấy một cái, anh bị lớp trưởng Long Không kéo qua ngồi xuống. Quý Thính và anh bị ngăn cách bởi một cái bàn lớn, ở giữa còn chen không ít người. Vu Hi thò đầu nhìn Đàm Vũ Trình rồi lại liếc sang Mộng Gia, ghé sát vào Quý Thính nói: “Cô ấy định làm gì vậy?”

Quý Thính vừa uống rượu vừa nhìn thấy vẻ ranh mãnh nơi đuôi mắt của Mộng Gia.

Vu Hi chưa thấy bài đăng Mộng Gia đăng lên vòng bạn lúc trước, bài đó dài lắm nhưng ý cuối cùng đại khái là đợi lâu vậy rồi, giờ tôi sẽ ra tay. 

Quý Thính dựa vào ghế, ánh đèn trước mặt đổi đủ màu sắc, cô cũng hơi mông lung. Vị rượu đỏ rất ngon, Vu Hi cụng ly với cô: “Cậu uống một ly rồi đó hả? Ngon vậy luôn à?”

“Cậu thử xem, đậm đà lắm.” Quý Thính hoàn hồn lại cụng ly của Vu Hi.

Vu Hi làm bộ làm tịch uống một hớp: “Hình như cũng ngon thiệt á, để tớ uống thêm hớp nữa coi.”

Quý Thính bật cười, mắt cong cong.

Người khác bắt đầu hát, Mộng Gia là dân nghiện micro, gần như không ai dám tranh mic với cô ấy. Nhân viên phục vụ đẩy bánh kem vào cô ấy mới chịu bỏ micro xuống, trong tiếng hát của mọi người bắt đầu ước nguyện. Khi mở mắt ra, mắt cô ấy lấp lánh ánh nước, bài hát đang phát phía sau là “Chính là yêu anh”.

Cô ấy cầm micro từ từ đi đến trước mặt Đàm Vũ Trình.

Nâng cao micro.

“Chính là yêu anh, yêu anh đó.”

“Có buồn có vui có ý nghĩa.”

“Bình thường cũng trở nên đặc biệt.”

“Chính là yêu anh, yêu anh đó.”

Lời bài hát rõ ràng đến mức không thể rõ hơn, cả căn phòng lập tức yên lặng. Tay Quý Thính đang cầm ly cũng khựng lại, rượu trôi xuống cổ họng mang theo vị cay nồng, cô vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Đàm Vũ Trình muốn thấy biểu cảm của anh.

Đàm Vũ Trình dừng trò chuyện với Long Không nhưng không đáp lại. Anh dựa người vào ghế so pha, chân dài tùy ý dang ra, tay cầm ly rượu.

Bài hát vẫn tiếp tục vang lên.

Nhưng Mộng Gia không hát tiếp nữa, cô ấy nhìn người đàn ông trước mặt, giây tiếp theo trực tiếp quỳ một chân giữa hai chân của Đàm Vũ Trình, cầm chặt micro cúi đầu nhìn anh nói: “Tôi thích cậu.”

“Tôi muốn ở bên cậu, Đàm Vũ Trình.”

Cả căn phòng náo động.

Tư thế của Đàm Vũ Trình vẫn không thay đổi, anh vẫn dựa vào đó, thậm chí ly rượu trong tay không hề rung lên một chút. Mộng Gia nhích gối về phía trước, cả phòng đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Cảnh này quá đỗi mãnh liệt, mọi người chỉ chờ xem Đàm Vũ Trình có phản ứng thế nào.

Có người bắt đầu hò reo.

“Đồng ý đi, đồng ý đi.”

Mộng Gia nhướng mày, đôi chân dài trắng nõn, ánh mắt như thợ săn đang khóa chặt con mồi. Đàm Vũ Trình vẫn vững như núi, trên người vẫn mang theo sự lạnh nhạt ấy, anh khẽ xoay ly rượu trong tay.

Bạn bè xung quanh Quý Thính đều đứng dậy, người đông như mắc cửi, có người kéo cô lên, Vu Hi cũng lôi cô dậy. Cô vừa đứng lên đã có tầm nhìn tốt hơn và rồi nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Ánh đèn, rượu đỏ, dòng cảm xúc lặng lẽ chảy trôi.

Quý Thính siết chặt ly rượu.

Một lúc lâu sau, có không ít người đều hồi hộp.

Đàm Vũ Trình lên tiếng: “Không đồng ý.”

Anh liếc mắt nhìn đôi chân trắng muốt kia nói: “Tránh ra đi.”

Sắc mặt Mộng Gia thay đổi, cô ấy cắn môi.

Cả phòng lập tức yên ắng, những lời bàn tán hò hét đều lắng xuống.

Mộng Gia mất mặt, bạn thân kéo cô ấy một cái, cô ấy vùng vằng vài giây rồi mới miễn cưỡng nhấc chân xuống nói: “Tôi sẽ không từ bỏ đâu.” Nói xong thì giận dữ quay đi, chen qua đám người nhận con dao từ bạn để cắt bánh kem.

Quý Thính bị Vu Hi kéo về phía so pha, vừa đi vừa cảm thán. Đàm Vũ Trình chỉnh lại cổ áo, lơ đãng nhìn về phía này, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Quý Thính giữa đám người. Quý Thính sững lại, trong căn phòng đầy ánh sáng đủ màu, cô lấy lại bình tĩnh chớp mắt rồi bị Vu Hi kéo ngồi xuống so pha. Lúc này Vu Hi mới dần hoàn hồn, tặc lưỡi.

“Vậy là Mộng Gia thích Đàm Vũ Trình rồi.”

“Hèn chi tối nay. . .”

“Chậc chậc, cũng gan thiệt, không hổ là đại tiểu thư, dám chơi ghê.”

Quý Thính nhìn Mộng Gia đang cắt bánh kem, dưới hàng mi cong cong là đôi môi vẫn đang nói gì đó không rõ lại cắt phần bánh lớn nhất cho Đàm Vũ Trình, còn đặt búp bê công chúa nhỏ lên trên, để người mang qua cho anh.

Trước đây hồi còn đi học, Mộng Gia ở lớp khác thường xuyên tìm Đàm Vũ Trình. Sau này khi anh quen Thư Tiêu, Mộng Gia ít tìm đến hơn, nếu có tìm thì cũng khoanh tay đứng nhìn Thư Tiêu.

Cô ấy chờ tới bây giờ mới có hành động. Có lẽ là vì nghĩ rằng Thư Tiêu sẽ không quay lại nữa. Cô ấy cũng không muốn đợi thêm nữa.

Lúc này, điện thoại cô reo lên, Quý Thính cầm lên nhìn.

Đàm: [Khi nào cậu đi?]

Quý Thính hơi ngẩn người.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía bên kia.

Đàm Vũ Trình vừa cầm điện thoại vừa nói chuyện với lớp trưởng, dường như anh không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện lúc nãy.

Quý Thính thu mắt lại, cúi đầu trả lời:[Cậu muốn đi à?]

Đàm: [Đi cùng cậu.]

Trái tim Quý Thính khẽ run lên.

Cô nhắn lại: [Được.]

Ăn xong bánh kem lại uống thêm chút rượu với Vu Hi, Quý Thính viện cớ về cửa hàng trước để lại xe cho Vu Hi. Vu Hi đang cao hứng, nhận chìa khóa xe cũng không chút nghi ngờ, vẫy tay cho cô đi.

Cô xuống lầu gió khá lớn. Không lâu sau Đàm Vũ Trình cũng xách áo khoác đi xuống, bước đến bên cạnh cô: “Qua chỗ cậu ngồi một lát trước.”

Quý Thính nghe vậy liền hiểu anh đang tránh Mộng Gia.

Cô gật đầu, nhìn anh: “Cậu gọi xe chưa?”

“Gọi rồi.”

Anh cúi đầu châm thuốc, khói thuốc lượn lờ, cà vạt cũng đã tháo ra. Quý Thính nhìn anh vài cái: “Công ty cậu hôm nay phải mặc chỉnh tề vậy hả?”

Đàm Vũ Trình nghiêng đầu nhìn cô: “Đi gặp khách hàng.”

“Ồ.” Quý Thính đáp lại một tiếng.

Tài xế đến, hai người bước về chiếc xe đen. Quý Thính ngồi ghế sau, Đàm Vũ Trình ngồi ghế phụ, tài xế khởi động xe chạy về phía Trác Duyệt.

Vừa vào cửa, Quý Thính bảo anh cứ tự nhiên.

Đàm Vũ Trình không phải lần đầu đến đây, anh đã đến đây vài lần. Anh vứt bộ vest lên tay vịn so pha một cách tùy ý rồi ngồi xuống. Quý Thính mở tủ lạnh, hỏi: “Cậu uống gì không?”

“Nuớc ấm.”

Quý Thính đóng tủ lạnh lại, bước ra rót cho anh một cốc nước ấm, đặt lên bàn so pha.

Cô gỡ tóc ra nhìn anh nói: “Tớ đi tắm, cậu cứ ngồi chơi đi.”

Trong phòng có mùi thuốc lá và rượu, cô cảm thấy không thoải mái. Đàm Vũ Trình liếc mắt nhìn cô một cái rồi ừm một tiếng. Quý Thính đi vào phòng lấy đồ tắm rồi vào phòng vệ sinh, không lâu sau cô bước ra, tóc đã khô, mặc áo dài và quần rộng. Đàm Vũ Trình uống không ít rượu, cơn say bắt đầu lên, anh dựa vào so pha giơ tay che mắt.

Quý Thính thấy thế, cô lấy điều khiển từ xa chỉnh lại đèn màu ấm rồi bước lên thảm ngồi xuống.

Cô phải xem doanh thu hôm nay, kho hàng cũng hết nên cần phải kiểm kê. Cô mở laptop ra nhẹ nhàng gõ lên bàn phím.

Cả căn phòng yên tĩnh.

“Nước trái cây hôm đó thế nào?” Giọng Đàm Vũ Trình mang theo chút men say từ đằng sau vang lên.

Hóa ra anh vẫn chưa ngủ.

Đầu ngón tay Quý Thính dừng lại, cô trả lời: “Cũng được.”

“Chỉ được thôi à?” Giọng anh có chút lười biếng, hờ hững hỏi ngược lại.

Quý Thính tiếp tục gõ bàn phím, trả lời: “Vậy phải khen thế nào? Vô cùng ngon, tuyệt vời nhất trần gian ư?”

Đàm Vũ Trình khẽ chậc một tiếng rồi im lặng.

Quý Thính cũng không nói thêm gì, cô nhìn màn hình máy tính, tóc buộc lên nhưng vẫn có vài sợi rơi xuống, trên bàn có sổ sách, cô thỉnh thoảng lật qua một chút, thường xuyên cử động như vậy khiến cổ áo trượt xuống lộ ra bả vai trắng nõn, dây áo lót màu đen mảnh khảnh vắt ngang qua xương quai xanh, trong phòng yên tĩnh đến mức lặng thinh thì đột nhiên chiếc điện thoại đặt bên cạnh vang lên.

Âm thanh điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh, Quý Thính vội vàng cầm lên nhìn là cuộc gọi từ Mộng Gia, cảm giác chột dạ lập tức nổi lên, cô quay đầu định tìm Đàm Vũ Trình thì một cánh tay từ đằng sau vươn ra, bàn tay thon dài với xương khớp rõ ràng nắm lấy điện thoại của cô, mà cánh tay ấy gần sát vai cô, xương quai xanh như muốn chạm vào, những mạch máu dưới lớp da mỏng mảnh nhẹ nhàng lướt qua.

Tim Quý Thính đập mạnh một nhịp.

Cô quay đầu, đối diện với ánh mắt anh.

Đàm Vũ Trình lấy đi điện thoại trong tay cô nhìn thoáng qua điện thoại rồi đưa lại cho cô: “Nói tớ không có ở đây.”

Quý Thính nhận lấy điện thoại chớp mắt một cái, cô không giỏi nói dối nhưng có thể thử nói bừa, cô ấn nút nghe.

Mộng Gia bên kia gió khá mạnh, tiếng gió vù vù.

“Thính Thính, cậu còn ở Trác Duyệt không?”

Quý Thính khẽ thở dài, nói: “Vẫn ở đấy, sao vậy, tối nay muốn đến chỗ tôi sao?”

“Không phải, tôi chỉ muốn hỏi cậu xem cậu ấy có ở chỗ cậu không thôi?”

Cậu ấy.

Quý Thính giữ bình tĩnh nói: “Cậu nói cậu ấy nào, là ai cơ? Đàm Vũ Trình à?”

Chuyển bại thành thắng.

“Chính là cậu ấy, tối nay cậu cũng thấy rồi, tôi đã thổ lộ với cậu ấy.”

“Thấy rồi, cậu rất dũng cảm.”

“Ha, tôi đang ở dưới tòa nhà của cậu ấy, cậu ấy không có ở đây, tôi đi đến hai cửa hàng cậu ấy mở ở khu phố cũng không có, vậy cậu ấy còn có thể đi đâu chứ?”

Quý Thính suy nghĩ một chút, nói: “Cậu ấy mới mở một nhà hàng [Lại Một Nhà Hàng], cậu thử đi tìm xem? Còn nữa, cậu có thể thử tìm Phó Diên, không phải bọn họ là bạn thân sao, có thể cậu ấy đang ở đó.”

Cô trả lời Mộng Gia rất nghiêm túc.

Mộng Gia nghe vậy hơi suy nghĩ, cô ấy lập tức cảm ơn Quý Thính.

Trước khi cúp điện thoại, Mộng Gia nhẹ nhàng hỏi một câu: “Thính Thính, có phải cậu cũng thích cậu ấy không?”

Quý Thính cảm thấy đầu ngón tay lạnh đi, cô cúi đầu không nhìn Đàm Vũ Trình, cũng may mà điện thoại của cô cách âm, chỉ cần không đặt sát tai thì anh sẽ không nghe thấy.

Quý Thính khẽ trả lời: “Tôi không nhớ nữa.”

“Thật à.” Mộng Gia suy nghĩ một chút, cũng đúng, đã lâu lắm rồi, nếu Quý Thính vẫn còn thích chắc chắn hôm nay sẽ không đứng yên tại chỗ như thế, cô ấy đi du học ở Hồng Kông đã bỏ lỡ vài năm, còn Quý Thính và Đàm Vũ Trình gần như luôn ở cùng một chỗ, nếu có gì thì chắc chắn đã có gì đó từ lâu rồi.

Hơn nữa, Đàm Vũ Trình rất hiếm khi nhìn Quý Thính bằng ánh mắt của một người đàn ông.

Mộng Gia cúp điện thoại.

Quý Thính thở phào nhẹ nhõm, cô dựa vào bàn trà.

Đàm Vũ Trình đã sớm biết cô không giỏi nói dối, anh khẽ mỉm cười tựa vào lưng ghế, nói: “Nước đâu.”

Quý Thính quay lại đưa cốc nước cho anh, Đàm Vũ Trình giơ tay nhận lấy, anh vô tình liếc nhìn cô một cái, cô vì động tác mà nửa quỳ trên đất đưa nước qua, ánh mắt lúc này cực kỳ xinh đẹp, xương quai xanh mảnh mai. Đàm Vũ Trình hơi ngừng lại nhìn cô vài giây, Quý Thính ngẩng lên nhìn anh, anh mới đưa tay nhận nước, tùy tiện hỏi: “Mộng Gia hỏi cậu cái gì?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play