Quay lại vòng bạn bè, Mộng Gia cũng đăng một bài gồm chín tấm hình, mặc chiếc váy xinh đẹp ăn tối trên tầng cao, trong lòng còn ôm một bó hoa tựa sát người mẹ được chăm chút kỹ lưỡng, viết rằng mẹ thật tuyệt, lại dắt con đi ăn món ngon, ba cô ấy là người Hồng Kông, thường xuyên ở Hồng Kông.
Vu Hi cũng đăng một bài mới về việc đã trở về Lê Thành, sau khi tắm xong lộ khuôn mặt trắng trẻo, giơ tay tạo dáng chữ V.
Vòng bạn bè lúc này thật sự vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, Lục Hải nhắn tin cho Quý Thính trò chuyện.
Cô mở ra xem, chọn lọc từng câu để trả lời.
…
Tối thứ sáu, Lục Hải đến đón Quý Thính. Quý Thính pha cho anh ấy một ly mocha, do không thể dừng xe ở đây nên Quý Thính vội vã lên xe ở đầu đường. Cô mặc áo thun ngắn tay cùng váy chữ A ôm dáng, khi cài dây an toàn vài sợi tóc lòa xòa rủ xuống gò má.
Lục Hải nhìn cô dưới ánh đèn vài giây, Quý Thính mỉm cười đặt ly cà phê lên bảng điều khiển xe. Lục Hải nhìn qua nói: “Cảm ơn.”
Anh ấy đưa cho cô một hộp nước hoa được đóng gói đẹp mắt: “Quà gặp mặt.”
Quý Thính sững lại, cô mỉm cười đưa tay nhận lấy: “Em chỉ tặng anh cà phê mà anh tặng lại thứ quý giá thế này à.”
“Cũng không đắt lắm đâu, miễn là em thích, anh cũng không rành mấy cái này, đều là nhờ bạn chọn hộ đấy.” Lục Hải nói xong thì chỉnh lại áo, khởi động xe. Bây giờ đi xem mắt tiện lợi hơn nhiều, ảnh cũng dễ lấy, toàn ảnh HD. Quý Thính ngoài đời trông hơi tròn hơn ảnh chút xíu nhưng ngũ quan lại đẹp hơn, khi cười đôi mắt lấp lánh như sao rơi.
Tim Lục Hải khẽ đập nhanh hơn một chút.
Quý Thính đặt hộp quà nước hoa xong, hỏi: “Ăn ở đâu đây?”
Lục Hải liếc nhìn cô một cái rồi lại nhìn tình hình giao thông phía trước, nói: “Gần đây anh mới phát hiện ra một nhà hàng khá hay, rất có phong cách, anh dẫn em đi ăn thử.”
“Được thôi.” Quý Thính gật đầu.
Trên xe Lục Hải hỏi cô có kiêng món gì không.
Quý Thính lắc đầu.
Lục Hải thở phào một cái: “Vậy thì tốt rồi.”
Chiếc ô tô trắng chạy lòng vòng mấy lượt quanh trung tâm thành phố theo chỉ dẫn GPS rồi từ từ dừng lại trước một nhà hàng với tông màu chủ đạo là trắng sữa và vàng lúa mì, mái hiên nhô ra được treo biển hiệu nhà hàng.
[Lại Một Nhà Hàng]
Quý Thính hơi ngẩn ra, cô nhận ra đó là nhà hàng kết hợp mới khai trương của Đàm Vũ Trình, lúc này qua cửa kính sát đất có thể thấy trong nhà hàng đã kín chỗ không còn ghế trống.
“Thế nào? Trông ổn đấy chứ?” Lục Hải vừa tìm chỗ đậu xe gần đó vừa nhìn nhà hàng hỏi.
Quý Thính mỉm cười, gật đầu.
Xe chạy một vòng cuối cùng tìm được một chỗ đậu trước cửa một cửa cửa hàng đang đóng cửa bên cạnh. Xuống xe, Quý Thính và Lục Hải bước lên bậc thềm, Lục Hải vươn tay mở cửa cho cô.
“Hoan nghênh quý khách.” Từ quầy dài phía trong vang lên giọng nam trong trẻo, là nhân viên nhà hàng.
Bên trong đúng như nhìn từ ngoài, rất náo nhiệt, đặc biệt là đông các cô gái. Trên bàn nướng lách tách những miếng thịt bò mỡ cũng có người ăn lẩu sukiyaki. Nhìn qua gần như không có chỗ trống, Lục Hải che chở cho cô đi vào nói: “Anh đặt bàn trước rồi, từ thứ sáu đến chủ nhật chỗ này đông lắm.”
Quý Thính khẽ ừm một tiếng.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, họ ngồi vào một bàn đôi ở giữa, Quý Thính và Lục Hải ngồi đối diện nhau. Lục Hải quét mã gọi món, anh ấy đưa điện thoại cho Quý Thính. Rõ ràng anh ấy đã tìm hiểu trước, biết món chủ lực của nhà hàng này là gì, món nào ngon, đánh giá ra sao. Quý Thính cầm điện thoại anh ấy đưa, cô lật xem, thực ra những món này cô đã thấy từ khi Đàm Vũ Trình chưa khai trương nhà hàng.
Toàn là những món đang hot.
Quý Thính thấy các cô gái xung quanh đều chọn lẩu sukiyaki, cô cũng gọi món này.
Cô đưa điện thoại lại cho Lục Hải, anh ấy nhìn rồi cười hỏi: “Muốn gọi thêm gì nữa không?”
Quý Thính nghĩ một lát: “Gọi thêm một phần salad nhé.”
“Được.”
Lục Hải lại gọi thêm mấy món khác, sau đó đặt điện thoại xuống ngẩng đầu trò chuyện với Quý Thính. Cô nghiêng người về phía trước một chút để nghe rõ, chủ yếu vì nơi này hơi ồn, tiếng con gái ríu rít và mùi nước hoa vương vất, nếu không cúi người một chút thì khó mà nghe rõ. Dáng vẻ nghiêm túc của cô khiến Lục Hải càng hứng thú trò chuyện, ánh mắt cũng nhìn cô không rời.
Từ khu bếp có một người rẽ ra, mặc áo thun đen và quần dài, tay cầm ly nước uống, vừa ngẩng đầu là nhìn thấy Quý Thính đang ngồi giữa đám đông.
Quý Thính cũng thấy Đàm Vũ Trình. Cô đưa mắt nhìn sang khẽ gật đầu.
Đàm Vũ Trình không nhúc nhích, vẫn đang uống nước.
Lục Hải vẫn đang nói chuyện, Quý Thính thu ánh mắt tiếp tục lắng nghe Lục Hải nói chuyện. Xem qua ảnh thì không nhìn ra chứ ngoài đời Lục Hải nói khá nhiều, anh ấy kể chuyện mình từng đi du học, cũng hỏi về sở thích của Quý Thính. Anh ấy còn tiết lộ mình đã mua nhà ở Lê Thành, dù đang trả góp nhưng nhờ phúc lợi công ty tốt nên áp lực không quá lớn.
Bên kia Đàm Vũ Trình đã uống nước xong, ánh mắt chuyển sang người đàn ông ngồi đối diện Quý Thính, anh chỉ liếc một cái rồi rời đi, đi tới quầy, cầm lấy đơn hàng xem qua.
Không lâu sau anh buông tờ đơn xuống, bước vào trong quầy lấy máy pha nước trái cây xuống, cậu nhân viên bên cạnh nhường chỗ cho Đàm Vũ Trình tự tay pha chế đồ uống.
Về những đối tượng xem mắt do mẹ sắp xếp, Quý Thính chưa bao giờ lo điều kiện của đối phương vì những điều đó chắc chắn Khâu Đan đã tìm hiểu kỹ từ trước, Quý Thính không cần tự đi hỏi những điều này.
“Em không học chuyên ngành này sao lại nghĩ đến chuyện mở quán cà phê?” Lục Hải cười hỏi.
Quý Thính nghĩ một chút rồi đáp: “Vì sở thích thôi.”
Lục Hải nghe xong gật đầu: “Đúng vậy, sở thích có thể kéo dài niềm đam mê.”
“Đúng vậy.”
Đang nói chuyện thì có một bóng người đi tới bàn, tay cầm bình nước trái cây, Quý Thính ngẩng đầu nhìn, người đến là Đàm Vũ Trình. Anh chạm mắt với cô, nhướng mày một cái sau đó nhìn sang Lục Hải, nói: “Hôm nay cửa hàng có hoạt động tặng nước trái cây, tặng cho các bạn một bình, thử xem sao.”
Anh lấy hai cái ly cúi đầu rót nước.
Lục Hải ngẩn ra một chút, sau đó nhận ra các cô gái xung quanh đều xôn xao khi thấy người đàn ông này. Anh ấy nhớ lại trong các bài đánh giá có nói ông chủ cửa hàng này là một anh chàng cực kỳ điển trai. Anh ấy hỏi ngược lại: “Anh là chủ nhà hàng này à?”
Đàm Vũ Trình gật đầu: “Phải.”
Lục Hải làm vẻ như đã hiểu, anh ấy quay sang nhìn Quý Thính. Quý Thính mỉm cười nhẹ, Đàm Vũ Trình rót xong nước xong đẩy một ly về phía cô. Đúng lúc đó, món ăn được mang ra, nhân viên phục vụ gọi ông chủ! Đàm Vũ Trình nghiêng người bưng nồi sukiyaki đặt lên bàn. Ánh đèn ấm áp không quá sáng, cánh tay anh lộ ra đường nét rõ ràng, cơ bắp săn chắc, gân xanh nổi lên mơ hồ.
Quý Thính bất giác nhìn anh.
Bên tai là tiếng bàn tán khe khẽ của các cô gái cũng có người quay đầu nhìn, hiển nhiên rất ngưỡng mộ bàn này.
Salad được Đàm Vũ Trình thuận tay đặt bên cạnh Quý Thính, sau đó anh đặt bình nước xuống, đứng thẳng người nói với hai người: “Cứ từ từ dùng bữa.”
Lục Hải cũng cảm thấy vinh hạnh, cười nói: “Cảm ơn anh nhé, nước trái cây tặng rất ngon.”
“Chúc ăn ngon miệng.”
Anh để lại một câu này rồi rời khỏi bàn, được các bàn khác gọi tới.
Các cô gái ở đây đều gọi ông chủ nhưng không phải bàn nào Đàm Vũ Trình anh cũng đến, chỉ đến một bàn duy nhất.
Sau khi anh đi.
Quý Thính cầm ly nước trái cây lên uống, có chút thất thần.
Lục Hải cầm lấy bát cô, gắp đồ ăn cho cô: “Ông chủ nhà hàng này khá được lòng phái nữ nhỉ.”
Quý Thính hoàn hồn, đặt ly xuống, khẽ ừm một tiếng.
…
Ăn tối xong, dạo thêm một vòng đã đến chín rưỡi, Quý Thính không ghé qua quán nữa mà để Lục Hải đưa về dưới nhà. Lục Hải vẫn có chút lưu luyến, tuy Quý Thính không nói nhiều nhưng rất hay cười, ngoại hình thì khỏi phải nói, mà từ lúc gặp nhau đến giờ hai người chưa xảy ra bất đồng gì về quan điểm hay khác biệt suy nghĩ.
Quý Thính là một cô gái xinh đẹp, dễ gần.
Anh ấy nghiêng người: “Đúng rồi, anh nghe nói em chuẩn bị mở thêm chi nhánh nữa, nếu cần giúp gì thì cứ nói, anh sẵn sàng giúp.”
Quý Thính tháo dây an toàn nghiêng đầu đáp: “Được, lúc đó em sẽ liên lạc với anh.”
Lục Hải nghe vậy trong lòng rất hứng khởi, cảm giác tự tin hẳn lên, anh ấy nói: “Vậy vài hôm nữa anh hẹn em đi xem phim nhé, em thường rảnh lúc nào?”
Quý Thính nghĩ một chút rồi đáp: “Thường là trong giờ làm việc ạ.”
Lục Hải bật cười, bất lực nói: “Vậy là lệch giờ với anh rồi nhưng không sao, anh có thể tranh thủ.”
Quý Thính cười: “Vậy để sau nhé.”
“Ừm.”
Quý Thính mở cửa xe bước xuống. Một cơn gió thổi qua, khắp người cô dính đầy mùi đồ nướng không dễ chịu chút nào, cô bước vào sảnh, xe phía sau cũng rời đi.
Cơ thể Quý Thính hơi thả lỏng. Lục Hải là người không khó tiếp xúc, khá dễ chịu. Anh ấy thuộc kiểu người có gì nói nấy không khiến người ta phải đoán, thực ra cũng rất hiếm có.
Quý Thính bước vào thang máy, cô đứng ngẩn ra chẳng rõ đang nghĩ gì. Có thể là món sukiyaki cũng có thể là người đàn ông cúi đầu rót nước trái cây. ( truyện trên app t.y.t )
Lát sau, tắm xong ra ngoài, cô mở laptop trong phòng khách kiểm tra doanh thu hôm nay và tin nhắn của quản lý gửi đến, tối hôm sau là sinh nhật Mộng Gia.
Từ sáng sớm, Vu Hi đã tới “Hoàng hôn” còn xách theo cả laptop. Cô ấy học quản lý khách sạn, kỳ nghỉ khá lâu nên công việc bị dồn lại nhiều. Vu Hi chống cằm xem báo cáo công việc.
Cô ấy hỏi Quý Thính chuyện hẹn hò với người xem mắt.
Quý Thính vừa lau ly vừa kể, Vu Hi buông cằm ra ngẩng đầu nói: “Vậy là hai người đi ăn ở nhà hàng của Đàm Vũ Trình hả?”
Quý Thính gật đầu.
“Đàm Vũ Trình còn chuẩn bị nước trái cây cho hai người nữa hả?”
Quý Thính gật đầu xác nhận.
“Ê, cậu ấy cũng tốt quá ha, chắc là nể mặt cậu đó, tớ có nhìn qua đánh giá trên mạng về cửa hàng mới của cậu ấy, nói là đồ ăn ngon, ông chủ lại đẹp trai, rất đáng để ghé thử. Nếu mà cua được ông chủ nữa thì càng tốt luôn á.”
Đầu ngón tay Quý Thính khựng lại một chút rồi mỉm cười.
Tối hôm đó, Quý Thính và Vu Hi từ quán “Hoàng Hôn” đi đến KTV mà Mộng Gia đặt ở câu lạc bộ. Khi đến nơi thì dưới lầu đã đậu không ít xe, Mộng Gia quan hệ rộng, toàn là người đến ủng hộ cô ấy.
Quý Thính và Vu Hi lên lầu, vừa mở cửa ra đã nghe thấy Mộng Gia đang hát, giọng ngọt ngào mềm mại. Cô ấy quay đầu lại vẫy tay với Quý Thính và Vu Hi, Quý Thính mỉm cười với cô ấy rồi tiện tay đặt quà sang một bên. Cô liếc mắt nhìn quanh, Đàm Vũ Trình vẫn chưa đến, chỗ ngồi có vài nam sinh tụ lại còn nữ sinh thì đến khá đông. Quý Thính và Vu Hi chọn một chỗ ngồi xuống.
Vu Hi cầm chai rượu rót cho Quý Thính hơn nửa ly, Quý Thính nâng lên uống một ngụm.
Lúc này Đàm Vũ Trình mới bước vào, anh vừa tan làm, mặc sơ mi đen và quần tây, tay còn cầm áo vest, cà vạt đã nới lỏng. Vừa bước vào cả phòng liền ồn ào hẳn lên. Mộng Gia quay đầu lại ngừng hát nhìn anh chăm chú.
Đàm Vũ Trình tiện tay đặt món quà anh mang đến cạnh quà của Quý Thính, nói với Mộng Gia: “Sinh nhật vui vẻ.”
Mộng Gia lập tức nhìn món quà đó, cô ấy gọi một trong mấy cô bạn lại: “Nhanh, mau mở riêng quà của cậu ấy ra.”