Thi Trường Uyên không trả lời Lâm Linh vội. Hắn nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn vào đôi mắt của Lâm Linh, một lúc sau mới hỏi ngược lại với vẻ mặt nghiêm túc:
“Tinh quái các ngươi đều có năng lực mê hoặc lòng người như vậy sao?”
Nấm không hiểu tại sao đối phương lại hỏi câu ấy, y nhìn hành động của Thi Trường Uyên, cũng khẽ nghiêng đầu học theo: “Cũng không chắc, với lại ta cũng chưa từng gặp những tinh quái khác.”
“Sao tự nhiên ngươi lại hỏi vậy?”
Thấy biểu cảm ngơ ngác của Lâm Linh, khóe môi Thi Trường Uyên hơi nhếch lên, hắn cầm bút viết thêm ba chữ “Thi Trường Uyên” bên cạnh hai chữ “Lâm Linh”.
Nấm vươn cổ nhìn thấy tờ giấy trắng mực đen kia, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là: Phức tạp quá đi.
Y nhìn Thi Trường Uyên thu bút lại, sau cầm tờ giấy Tuyên lên nhìn trái ngó phải, trước tiên là tự hào nói đúng sự thật: “Chẳng đơn giản bằng tên của ta.”
Rồi vài giây sau, Lâm Linh cố gắng nhận diện, nhưng y chỉ nhận ra được chữ “Trường” đơn giản.
Y hết nhìn tờ giấy Tuyên rồi nhìn Thi Trường Uyên, chỉ vào chữ cuối cùng rồi đoán: “Cái này cũng có nghĩa là nước* à?”
*Chữ cuối trong tên công có bộ thuỷ, bộ thủy nghĩa là nước.
Thiếu niên trước mắt mang vẻ trong sáng chưa bị tri thức “nhúng chàm”, đôi mắt to tròn ngờ nghệch chớp chớp, dù mặc y phục cung đình nhưng cảm giác không phải người của tinh quái vẫn lộ rõ chẳng thể che giấu.
Thi Trường Uyên khẽ gật đầu: “Thủy với Thâm thành Uyên.”
(*) “Uyên” trong chữ Trung được ghép từ thuỷ và thâm.
“Uyên…” Lâm Linh cố ý làm lơ chữ đầu tiên mà y không tài nào nhận biết được, thử đọc: “Trường Uyên?”
Giọng nói của thiếu niên rất đặc biệt, như tiếng ngọc rơi xuống làn suối trong nhưng đối phương lại ép giọng xuống khiến âm đuôi êm dịu lại lẫn theo sự ngọt ngào, thực sự rất hợp với một cây nấm mềm mại.
Thấy Thi Trường Uyên không sửa lại, hai mắt Lâm Linh sáng ngời, y đang định đọc lại một lần nữa, nhưng vừa hé miệng thì trán đã bị gõ nhẹ một cái.
Không đau, nhưng để lại một vết đo đỏ.
“Điều cấm kỵ.”
Thi Trường Uyên quét mắt qua những cung nhân đang bịt tai che mắt, chầm chậm nói: “Lần này coi như không biết nên vô tội.”
Lâm Linh ngẩn ra một lúc, y xoa trán, mi mắt lại cong cong: “Được.”
Nhân gian cũng đã có nhiều quy tắc, huống chi là trong hoàng thành, trước mặt thiên tử. Mấy điều này Lâm Linh đều hiểu rõ, từ khi còn ở trên thanh xà nhà chưa thành tinh quái, y đã được nghe qua.
Quân chủ nhân loại trước mắt đã rất rộng lượng với y, nhưng y vẫn không thích cảm giác này.
Vậy là đêm hôm đó, nấm bắt đầu chuẩn bị gieo bào tử của mình.
Thân phận con người rất có ích, y chỉ cần nói với nhân loại tên Thuận Đức bên cạnh Thi Trường Uyên rằng mình cần một cái chậu trồng hoa, chưa tới một nén hương là đối phương đã đưa đến, không cần bất kỳ thù lao gì, quả là một con người tốt.
Chỉ cần bào tử trong chậu này lớn lên là y đã hoàn thành xong lời hứa, có thể từ biệt bằng hữu để quay về với nơi rừng sâu núi thẳm mà y hằng mong nhớ.
Trong điều kiện thuận lợi, quá trình nấm sinh trưởng rất nhanh, chỉ cần mấy ngày ngắn ngủi mà thôi.
Nửa đêm hôm đó, khi Thi Trường Uyên đang ngủ thì cảm giác có người đến gần, hắn lập tức nắm lấy dao găm trong ngăn ngầm, lập tức mở to mắt, vẻ mặt tỉnh táo.
Khi đối diện với đôi mắt vô hại kia, thần kinh của hắn mới khẽ thả lỏng, hắn hơi bực bội day ấn đường, giọng điệu vẫn như thường: “Ngươi đang...?”
Lâm Linh đang ôm một cái chậu rỗng ngồi xổm bên giường Thi Trường Uyên, thấy đối phương đã tỉnh dậy thì sáng mắt lên, vô cùng trịnh trọng đưa cái chậu rỗng qua cho.
“Âm thầm đến tặng ngươi giấc mơ nấm tốt lành.” Lâm Linh hạ thấp giọng, nói: “Ta không thể để lộ thân phận được, nhưng trong mộng kính lại không thể gửi vật thật qua được, vậy nên đành chọn lúc không có ai ở đây.”
Lúc không có ai ở đây…
Thi Trường Uyên nghe đến đây thì hơi cau mày, nhưng cũng không sửa đúng lại câu nói của y.
Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, tất nhiên là sẽ không có lúc nào là không có người, nhất là khi Thi Trường Uyên nghỉ ngơi.
Bên ngoài thư phòng có cung nhân im lặng canh gác, có thể họ thật sự không nghe thấy tiếng động bên trong, còn những các ám vệ đang ẩn nấp, chỉ cần là đã biết Lâm Linh thì cũng chẳng ai đề cao cảnh giác với thiếu niên vô hại ngốc nghếch này.
Họ cho rằng chắc là y cũng không thể làm ra chuyện gì kinh thiên động địa được.
Lâm Linh nhẹ nhàng đặt cái chậu lên đầu giường của Thi Trường Uyên, dặn dò: “Đây là bào tử mà ta đã gieo, chỉ cần ngươi chăm sóc tốt, rất nhanh sẽ có nấm nhỏ mọc ra.”
“Vậy thì ngày nào ngươi cũng sẽ được an giấc.”
Thi Trường Uyên nhìn cái chậu Lâm Linh đưa, giọng điệu chợt có vẻ chần chừ: “... Con của ngươi?”
“Không phải con của ta, là một phần của ta.” Lâm Linh nghiêm túc giải thích.
“Mặc dù nấm không phân biệt đực cái, nhưng sau khi thành tinh, ta đã có giới tính.”
“Loài người giới tính nam các ngươi không thể sinh con được đâu.” Nói rồi, Lâm Linh liếc Thi Trường Uyên với ánh mắt kỳ lạ như kiểu “Ngươi không biết sao?”.
Thi Trường Uyên bị phản bác lại thì thoáng im lặng, hắn nhìn cái chậu trong tay Lâm Linh, định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ nhận lấy cái chậu.
Lâm Linh ngồi xổm trước giường, thấy Thi Trường Uyên cầm cái chậu đi, đôi mắt lại cong lên.
“Ngươi cứ yên tâm, trước khi nấm nhỏ có thể làm việc, ta sẽ không tự ý bỏ trốn đâu!”
Thi Trường Uyên cầm cái chậu, sau lại nhìn thiếu niên đang lén lút bám vào mép giường, như thể nghĩ đến điều gì đó, hắn khẽ cười: “Đã biết dùng từ “tự ý bỏ trốn” rồi à?”
Nấm đột nhiên bị con người xấu xa trêu chọc, y cảm thấy hơi tức giận.
Mấy ám vệ này sao cái gì cũng nói ra hết vậy, chỉ là lần đầu nghe thấy từ này, y nghe nhầm “tự ý bỏ trốn” thành “thanh lương trà”(*) mà thôi, có gì nữa đâu!! ( app truyện TᎽT )
(*) Một từ phát âm là /shàn lí/, một từ phát âm là /shān lí/ nên thụ nghe nhầm.
Thanh lương trà thì có gì xấu đâu? Lại còn cười nhạo thanh lương trà, loài người quả là xấu tính.
Tuy là loài người xấu tính thật, nhưng về mảng nuôi trồng nấm thì lại khéo đến bất ngờ, mới ba ngày thôi mà trong cái chậu trồng hoa của Lâm Linh đã mọc ra một cây nấm nhỏ.
Đến ngày thứ tư, tất cả những đầu nấm trong chậu đã mọc dài ra.
Nấm nhỏ mới mọc chỉ to bằng hạt lạc, tròn tròn thấp thấp mập mập, mặc dù mũ nấm chưa bung ra hoàn toàn nhưng có thể nhận thấy được những cây nấm này không giống với những cây nấm bình thường.
Nếu những cây nấm khác đều có hình dáng không khác nhau là mấy thì những cây nấm này lại có mũ rất nhỏ, lúc mũ nấm xòe ra hoàn toàn trông như bị lộn ngược, khác hẳn các cây nấm khác.
Vậy thì cũng thôi đi, nhưng mà...
Cây nấm này như thể còn phát triển thêm một phiến nấm có hình dáng như chiếc ô, thoạt nhìn thì trông giống hệt kiểu tóc úp nồi.
“Trông đáng yêu quá!”
Hai mắt Lâm Linh sáng ngời, có vẻ là rất bất ngờ.
... Đáng yêu?
Thi Trường Uyên nghe vậy thì nhìn lại cây nấm có hình dáng kỳ lạ kia một lần nữa, lần đầu tiên cảm thấy nghi ngờ về mắt thẩm mỹ của tinh quái.
Dù gì cũng là tinh quái có khả năng mê hoặc lòng người, chắc hẳn cũng phải phù hợp với mắt thẩm mỹ của loài người chứ?
Lâm Linh cảm nhận được sự im lặng của Thi Trường Uyên, y lập tức nâng cái chậu đến gần mặt hắn, bướng bỉnh hỏi lại: “Ngươi thấy nó không đẹp sao?”
Thi Trường Uyên rời tầm mắt đi: “... Không phải.”
Nấm không hiểu cái gì gọi là “nghĩ một đằng nói một nẻo”, y nhìn nét mặt không hề chột dạ chút nào của Thi Trường Uyên rồi lại nhìn chậu nấm trong tay mình, tuy thấy hơi là lạ nhưng vẫn lưỡng lự tin vào những lời dối lòng của con người.
“Thật sự rất đáng yêu mà.”
Lâm Linh ôm chậu trồng hoa lên, y tìm một góc nhỏ trong Ngự Thư phòng rồi ngồi xuống, đặt nó lên đầu gối, chăm chú ngắm nghía những cây nấm mới mọc, thỉnh thoảng lại thò tay chọc vào mũ nấm, vô cùng ngoan ngoãn.
Còn Thi Trường Uyên thì ngồi đó phê duyệt tấu chương, hai người cứ hòa hợp như vậy, không ai làm phiền ai cho đến hết một ngày.
Từ khi quen biết Lâm Linh đến giờ, trong mắt Thi Trường Uyên, đối phương luôn là một tinh quái nghịch ngợm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được đặc tính của nấm.
Yên tĩnh, dễ chăm, có thể ở yên một chỗ rất lâu, mỗi khi Thi Trường Uyên bực bội không kiểm soát được tâm trạng với những tấu chương không đâu vào đâu, cứ quay đầu là sẽ nhìn thấy thiếu niên vui vẻ ngồi đó rung đùi đắc ý.
Chỉ cần nhìn thấy người kia, cho dù có bực tức cỡ nào thì cũng sẽ vô thức nguôi ngoai.
Thi Trường Uyên bỗng cảm thấy, cây nấm này thật sự là một người đồng hành lý tưởng khi phê duyệt tấu chương.
Nhưng nấm này rõ ràng không phải là kiểu “người” thích yên tĩnh, nếu y là một tiểu công tử được nuôi dưỡng trong một danh gia vọng tộc nào đó, e là sẽ ỷ vào việc được ưu ái mà nghịch ngợm phá phách, coi trời bằng vung.
Thi Trường Uyên buông bút lông Tuyên trong tay xuống, nhìn nấm ở phía sau mình, chợt cảm thấy hơi tò mò về cuộc sống trước đây của y: “Lúc trước ngươi cũng hay như vậy à?”
Mất một lúc Lâm Linh mới nhận ra Thi Trường Uyên đang nói chuyện với mình, y nghiêng đầu: “Như vậy là thế nào?”
Thi Trường Uyên vân vê mấy sợi tóc hơi vểnh ra trên đầu Lâm Linh: “Ngẩn ngơ.”
“À, cũng có thể coi là vậy.” Lâm Linh mặc kệ Thi Trường Uyên nghịch ngợm, y hồi tưởng lại: “Ngoài ngẩn ngơ ra thì còn hay ngủ nữa, có khi sẽ vạch mái ngói trên nóc nhà ra để lén lút tắm ánh trăng.”
“Dù sao nấm cũng chẳng có việc gì để làm.”
Thi Trường Uyên gật đầu: “Thảo nào.”
“Thảo nào?” Lâm Linh tức khắc cảm thấy tò mò, y chớp mắt, đợi đối phương nói tiếp.
Tay Thi Trường Uyên di chuyển từ lọn tóc đến khuôn mặt Lâm Linh, véo nhẹ một cái: “Thảo nào trước đây Ngự Thư phòng lại thường bị dột một cách vô cớ.”
Lâm Linh: !!!
Thi Trường Uyên thấy Lâm Linh đột nhiên trừng mắt, trong mắt đầy vẻ chột dạ và hoảng loạn, cũng chẳng lấy làm khó hiểu nữa.
Trong mắt hắn có một tia ranh mãnh vụt qua, hắn cố tình nói: “Ngươi có biết là mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối không?”
“Tất cả tấu chương trên bàn đều bị mờ chữ, rất nhiều công văn cũng phải viết lại.” Mặc dù không phải là cái gì quan trọng, người phải viết lại cũng chẳng phải hắn.
Mở ngói ra để tắm trăng, kết quả là đến nửa đêm trời lại đổ mưa, nấm cũng đâu có may mắn gì. Nhưng sao mà nấm biết được?
Lâm Linh nghe vậy, y khẽ rụt cổ lại, khuôn mặt đầy vẻ áy náy.
Y lẩm bẩm biện hộ cho mình: “Thì chẳng phải là ta đã định đổi sang chậu trồng hoa, tự dọn mình đi rồi mà.”
“Ai mà ngờ được là ngươi lại làm vỡ mất chậu của ta chứ.”
Nhắc đến chậu trồng hoa, Lâm Linh “hừ” một tiếng, ngầm tỏ vẻ không hài lòng.
Thi Trường Uyên nhìn Lâm Linh, hắn khẽ mỉm cười, ngón tay chỉ vào cái chậu trồng hoa trong lòng y, tỏ ý: “Trẫm có thể đền cho ngươi.”
“Ngươi thế này là nghiêm khắc với người khác, khoan dung với bản thân sao?”
Nấm mù chữ sững sờ ngẩn ra, y nhìn Quân chủ loài người trước mặt vẫn đang nhếch miệng cười: “Như thế có nghĩa là gì?”
Nụ cười của Thi Trường Uyên càng thêm ý vị: “Có nghĩa là…”
“Ngươi là một cây nấm hư hỏng.”