"Choang——"

Trong Ngự Thư phòng, chiếc chén ngọc tinh xảo trên bàn bị ném xuống đất, mảnh vỡ văng tung tóe. Các đại thần trong thư phòng lập tức quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trên xà nhà chạm khắc hoa văn tinh xảo, một cây nấm nhỏ màu trắng chỉ bằng ngón tay cái đang nhìn xuống vị bạo quân bên dưới, không vui lắc lắc cái mũ nấm của mình.

Lại ném đồ đạc.

Thật ra y không có ý kiến gì về chuyện này, có lẽ đây là cách mà vị quân vương loài người quản lý thuộc hạ của mình. Nhưng mấy ngày trước, vị quân vương loài người này đã vô tình làm vỡ chậu hoa của y, mà lại chẳng có ý định bồi thường gì cả.

Điều này khiến y rất! có! ý! kiến!

Là một nấm tinh, Lâm Linh cảm thấy việc mình mọc trên xà nhà của vị quân vương loài người thật không nên.

Y muốn trở về khu rừng già sâu thẳm trong lời đồn nên đã chuẩn bị sẵn một chậu hoa nhỏ, định dọn nhà. Kết quả vừa mới có được chưa kịp ấm tay, đã bị vị bạo quân ném "choang" một cái, vỡ tan tành, tứ tán khắp nơi.

"Chư vị, quả thật khiến trẫm thất vọng."

Vị bạo quân ngồi trên long ỷ ngay dưới xà nhà, giọng điệu bình thản như thể chiếc chén ngọc vừa bị ném vỡ chỉ là ảo giác. Nhưng càng như vậy, các đại thần quỳ dưới đất lại càng run như cầy sấy.

Duy chỉ có cây nấm nhỏ màu trắng trên xà nhà đung đưa vui vẻ, còn vươn dài thân nấm của mình, đếm những mảnh vỡ dưới đất.

Một, hai, ba, bốn, năm mảnh...

"Vẫn là chậu hoa nhỏ của mình chết thảm hơn, vỡ thành tận mười sáu mảnh." Lâm Linh khẽ lẩm bẩm, mang theo một chút tự hào khó hiểu.

"Một vụ gian lận khoa cử đơn giản như vậy mà kéo dài lâu đến thế, thật khó để không nghi ngờ chư vị cũng dính líu vào."

Lâm Linh đếm các mảnh vỡ xong, cố gắng nghe lén xem hôm nay vị bạo quân lại nổi giận vì chuyện gì nhưng y chỉ nghe được vài từ kỳ lạ.

Cái gì gian cái gì lận?

Ừm... có lẽ là ai đó đang đánh nhau.

Vị Đế vương mặc long bào màu đen bước đến trước mặt đám người đang quỳ rạp dưới đất, nhìn từ trên cao xuống, giọng điệu lạnh lùng: "Chi bằng, cách chức hết, đưa đi tra xét."

"Những lời đối đáp tiếp theo, nấm ta càng không thể hiểu nổi. Y biết vị bạo quân đang trừng phạt vụ đánh nhau này nhưng nấm không hiểu tại sao ""bồ câu"" lại là một hình phạt.

(*) Trong tiếng Trung, bồ câu và cách chức phát âm na ná nhau."

Nấm chỉ hiểu được chém đầu, quả nhiên nấm vẫn nên sống trong rừng già sâu thẳm.

Lâm Linh càng thêm kiên định với ý định trở về núi lớn, y quyết định không nghe những lời nói cổ quái kia nữa, yên lặng chờ đợi màn đêm buông xuống, thời gian nghỉ ngơi của bạo quân.

Khi ngọn đèn dầu sắp tàn, bóng người in trên tường mờ ảo, vị vua loài người không biết mệt mỏi cuối cùng cũng cởi áo, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.

Bạo quân không trở về tẩm cung của hắn, bởi vì nấm biết rằng chỉ hai canh giờ nữa hắn lại phải thức dậy làm việc.

"Cơ hội tốt!" Lâm Linh nhanh tay nhanh mắt, ngay khoảnh khắc bạo quân nằm xuống, y đã lập tức xâm nhập vào giấc mơ của đối phương.

"Hừ hừ hừ, ta lại đến đây —" Vừa bước vào giấc mơ, chưa kịp thấy mặt bạo quân, Lâm Linh đã lên tiếng nhấn mạnh ý định của mình.

"Nếu ngươi không đền cho ta cái chậu hoa nhỏ, ta sẽ quấy rầy ngươi hoài luôn. Thế nào, đã nghĩ ra chưa... Hả?!" ( truyện trên app t.y.t )

Lời của Lâm Linh chưa dứt, cảnh tượng âm u trong giấc mơ đã khiến y giật mình.

Giếng khô sân hoang, tiếng khóa sắt vỡ vụn cùng những tiếng khóc yếu ớt vang lên không ngừng, thật đáng sợ, giống như lãnh cung trong truyền thuyết, lại giống như ngục tối trong truyền thuyết.

Nấm chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, vội vẫy tay, sử dụng bào tử gây ảo giác, thay đổi giấc mơ của đối phương rồi lại trở về Ngự Thư phòng sáng rực ánh đèn.

Lâm Linh nhìn quanh, gật đầu hài lòng, nơi này giống hệt Ngự Thư phòng ban ngày.

Trong giấc mơ, bạo quân ngồi trên giường, chỉ mặc lớp áo lót, khoác hờ chiếc long bào màu đen, mái tóc dài buông xuống hai bên, một tay chống cằm thong thả tự đánh cờ, tư thế thư thái, khác hẳn với vẻ uy nghiêm không giận mà uy của ban ngày.

"Tìm thấy ngươi rồi!"

Đây là lần thứ ba Lâm Linh vào giấc mơ, y đã quá quen thuộc, ngồi phịch xuống đối diện bạo quân: "Hôm nay ngươi lại làm vỡ một cái chén, vỡ thành năm mảnh."

Chàng trai trước mặt giơ năm ngón tay, lắc lắc trước mặt bạo quân: "Còn chậu hoa nhỏ của ta bị ngươi làm vỡ thành mười sáu mảnh, dán lại cũng không được nữa..."

Đây là giấc mơ.

Thi Trường Uyên biết mình đang mơ, cơn ác mộng hơn mười năm nay không có gì ngoài những bí mật đau lòng của lãnh cung thời niên thiếu.

Chỉ là gần đây có chút kỳ lạ, cảnh tượng trong cơn ác mộng đã biến thành Ngự Thư phòng, còn có một thiếu niên xa lạ xinh đẹp nhưng chỗ nào cũng toát lên vẻ kỳ quặc, không ngừng lải nhải đòi hắn đền một cái chậu hoa.

Ngón tay thon thả trắng nõn lướt qua trước mắt hắn, Thi Trường Uyên làm như không nghe thấy, chỉ cúi mắt tiếp tục đặt quân cờ.

... Ít nhất cũng khiến hắn ngủ được vài giấc ngon.

"Vậy ngươi định khi nào đền ta cái chậu hoa nhỏ?" Lâm Linh nhìn về phía bạo quân, chớp chớp mắt với giọng điệu chân thành nhưng bạo quân thậm chí còn không ngẩng đầu lên.

"Sao ngươi không nói gì vậy?"

Lâm Linh đưa tay lắc lắc trước mặt bạo quân, lần đầu tiên nảy sinh chút nghi ngờ: "Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ta sao? Ta đã vào đây lần thứ ba rồi!"

Lần đầu tiên vào giấc mộng, y chỉ xuất hiện một phút, rất lịch sự bày tỏ nhu cầu của mình rồi rời đi.

Lần thứ hai vào giấc mộng, y lo lắng đối phương là quân vương của loài người, sẽ quên mất chuyện nhỏ nhặt này nên lại đi vào giấc mộng nhắc nhở thêm lần nữa.

"Không phải chứ." Lâm Linh hơi nhíu mày, dường như không hiểu đã sai ở đâu, rõ ràng y là loại nấm có thể gây ảo giác mà.

Lâm Linh bối rối gãi đầu, lại rắc thêm không ít bào tử nhưng trong mắt bạo quân dường như vẫn chỉ có bàn cờ.

"Chẳng lẽ mình học sai rồi?" Lâm Linh nhìn đôi tay mình, mặt đầy kinh ngạc, sau đó lắc mình biến mất trước mặt Thi Trường Uyên.

Khi thiếu niên rời đi, cảnh tượng Ngự Thư phòng trong mộng lập tức sụp đổ.

"Bệ hạ, ngài tỉnh rồi sao?" Vị đại thái giám ở cửa nghe thấy động tĩnh trong phòng, khẽ hỏi: "Giờ còn sớm, bệ hạ không nghỉ thêm chút nữa..."

"Không cần." Thi Trường Uyên xoa xoa thái dương, định đứng dậy.

Vị đại thái giám ở cửa không dám nói thêm gì, vội vàng bước vào thắp đèn.

"Nô tài thấy gần đây bệ hạ ngủ ngon hơn, chẳng lẽ là công hiệu của loại hương an thần mới tiến cống?" Vị đại thái giám vừa hầu hạ thay áo, vừa dò xét sắc mặt, thăm dò hỏi.

"Không phải."

Vị đại thái giám thấy mình đoán sai, vội cười tiếp lời: "Vậy ắt là trời phù hộ Đại Luật, trời phù hộ Thánh thượng."

"Trời phù hộ?"

Thi Trường Uyên như đang nghĩ đến chàng trai áo trắng thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của mình gần đây. Y có khuôn mặt thanh tú, đuôi mắt tròn đầy, toát lên khí chất thanh tao, không giống người phàm nhưng cử chỉ và lời nói lại mang nét ngây thơ khó bỏ.

Hắn khẽ cười nhạt, ý tứ không rõ ràng: "Nếu vị thần bảo hộ Đại Luật lại có hình dáng như thế này thì e là Đại Luật đã hết vận số lâu rồi."

Đại thái giám đứng trước mặt không hiểu lời của Đế vương, cũng không dám tùy tiện mở miệng, chỉ cúi đầu thấp hơn nữa.

Lâm Linh vốn đang suy nghĩ về chuyện bào tử, nghe lén lời nói của bạo quân, cảm thấy có gì đó không ổn nhưng y không thể hiểu ra, liền lén lút chạy ra ngoài tìm kiếm sự giúp đỡ.

Trong hồ sen của Ngự Hoa viên có một lão rùa. Lão rùa này tuy chưa thành tinh nhưng đã trải qua nhiều triều đại thay đổi, là sinh vật có trí tuệ nhất mà nấm nhỏ từng biết.

Lâm Linh nhìn trước ngó sau, xác nhận xung quanh không có ai mới nhảy ra, gõ nhẹ vào mai rùa đang phơi nắng trên núi giả.

Lão rùa từ từ thò đầu ra, thấy Lâm Linh thì đôi mắt hơi cong lên, sau đó Lâm Linh ngồi xổm bên cạnh núi giả, kể lại vấn đề mà y đang gặp phải.

"Ý ông là, hắn đang mắng con?"

"Không đúng, hắn tưởng con là thần thần quỷ quỷ gì đó nên cố tình không thèm để ý đến con?" Lâm Linh chợt nhận ra, mắt y lập tức mở to.

Lão rùa gật đầu, vị tân đế của Đại Luật chinh chiến khắp nơi, thống nhất thiên hạ nhưng thủ đoạn tàn nhẫn, độc đoán chuyên quyền, tâm tư khó đoán nên mới có danh hiệu bạo quân.

Loại người như vậy khinh thường thần thánh quỷ quái là chuyện quá bình thường.

Lâm Linh có chút hiểu nhưng cũng có chút không hiểu: "Nhưng con cũng không thuộc hàng thần thánh quỷ quái, chỉ có thể coi là tinh quái sơ dã mà thôi."

"Thôi được, tinh quái sơn dã sống trong hoàng thành." Lâm Linh nghĩ đến đây, lại không nhịn được tức giận vì chậu hoa của mình.

Một vị Hoàng đế lợi hại như vậy lại không thể đền một cái chậu hoa sao? Y không tin.

Nấm nhỏ mãi vẫn không thể hiểu nổi nên ngày nào cũng vào giấc mơ để tố cáo.

Đặc biệt là khi đối phương đang đánh cờ, vừa lải nhải tố cáo, vừa đập vào bàn cờ "bộp bộp" khiến quân cờ bay tứ tung.

"Ta không phải thần tiên gì cả, ta chỉ là một cây nấm! Cây nấm bị ngươi đập vỡ chậu đó!"

"Ta đã hỏi rồi, pháp điều quy định có thể đòi bồi thường."

"Ta còn biết, mỗi lần ngươi tức giận đập vỡ chén trà còn đắt hơn chậu hoa của ta nhiều, một cái chén có thể đổi được mấy trăm chậu hoa, đâu phải ngươi không bồi thường nổi, ngươi chỉ đang bắt nạt nấm thôi."

"Bắt nạt nấm! Ta sẽ đi tố cáo!"

Thi Trường Uyên cúi mắt nhìn bàn cờ đã hoàn toàn lộn xộn, nghe đến chữ "nấm", dường như đột nhiên hứng thú.

"Nấm?"

Thi Trường Uyên ngẩng đầu nhìn thiếu niên ngồi đối diện bàn cờ, ánh mắt dò xét, khẽ kéo khóe miệng, từ từ mở lời: "Trẫm từng thấy nấm, thân trắng dày dặn, hoàn toàn không mảnh khảnh yếu ớt giống ngươi."

"Ngươi..."

Lâm Linh ngẩn ra vài giây, sau khi phản ứng lại, lập tức nhảy dựng lên ngắt lời bạo quân, y đứng trên giường, từ trên cao lớn tiếng phản bác ——

"Rõ ràng ta cũng là một cây nấm trắng mập mạp!"

Thi Trường Uyên thấy đối phương suýt nữa lật cả bàn cờ, quả nhiên dễ lừa như dự đoán, hắn ngước mắt nhìn thiếu niên đang nổi giận, tiếp tục lặng lẽ dụ dỗ.

"Nhưng, nói miệng không có bằng chứng, làm sao giờ đây."

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play